Chiến Thần Bất Bại

Chương 612: Đường Thiên phản kích




"Mãnh Nam?"

Nam tử trong bóng tối, giọng nói không nghe ra hỉ nộ.

Lão đại của Kim Sắc Vi, Ralph, có danh xưng hung đồ Độc Nhãn Ám Xà, lúc này đang cúi gập trên mặt đất, đầu không dám nhấc lên, giọng nói run run bẩm báo: "Người này một nhóm bốn mươi bảy người, vô cùng tinh nhuệ, lên thuyền của Tần Ngữ Nhiên giữa đường. Đẩy lui hạm đội hải tặc chính là bọn họ."

"Hắn có quan hệ gì với Từ Ký?"

Giọng nói trong bóng tối khiến trán Ralph đổ mồ hôi lạnh, thân thể hắn càng cúi thấp hơn: "Còn không biết."

Đỉnh đầu vang lên tiếng hừu lạnh, Ralph toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nói: "Thuộc hạ lập tức đi điều tra!"

"Điều tra rõ mười ba gia tộc chưa?"

Ralph vội vàng nói: "Mấy năm nay thuộc hạ vẫn âm thầm điều tra việc này, có chút manh mối, mười ba gia tộc có sáu đã chạy trốn tới Kim Châu, dường như bên kia có người tiếp ứng, bảy gia tộc còn lại, có bộ tộc tới Tây Vực xa xôi, sáu tộc còn lại đều đang ở Nam Vực."

"Đã điều tra rõ vị trí sáu tộc chưa?"

"Tất cả đều đã tra rõ, chuẩn bị ra tay?" Ralph hưng phấn.

"Chờ một chút." Giọng nói trong bóng tối cực kỳ lạnh lùng: "Phái người giám sát bọn chúng, lần này phải quăng lưới bắt trọn."

"Rõ!" Ralph vội vàng nhận lệnh, hắn do dự một chút, vẫn lấy dũng khí hỏi: "Gã Mãnh Nam kia. . ."

"Điều tra rõ trước đã, đừng khiến hắn cảnh giác." Giọng nói trong bóng tối lộ vẻ đắc ý: "Tổ bị lật sao còn chứng lành?"

Ralph thân hình run run, đầu càng cúi thấp: "Rõ!"

Từ Tấn nhìn Đường Thiên vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng không rét mà run. Một kẻ lỗ mãng kích động, một khi trầm tĩnh, không có lửa giận, cũng không gào thét, thậm chí không chút rung động gì, phảng phất như không hề có gì xảy ra đứng trước mặt người, cảm giác lạnh lẽo thấu xương thấu thịt khiến cả không khí xung quanh cũng lạnh như muốn kết băng.

"Không thành vấn đề."

Từ Tấn không chút do dự đáp, hắn hầu như lập tức biểu đạt ủng hộ Đường Thiên. Dùng chiến hạm làm tiền đặt cọc, vay sáu mươi tỷ, chuyện này với Từ Ký không chút áp lực. Giá trị bản thân chiến hạm đã hơn sáu mươi tỷ, huống hồ Đường Thiên còn là khách hàng lớn nắm giữ hắc kim. Từ Tấn làm trong thương trường nhiều năm, hiểu rõ tiềm lực của Đường Thiên.

Nắm giữ hắc kim, lại có Bạch gia làm minh hữu, tương lai Đường Thiên chắc chắn sẽ giàu tới nứt đố đổ vách.

"Có đủ không? Quyền hạn cao nhất của ta có thể cho vay một trăm tỷ!" Từ Tấn thân thiết bổ sung một câu, vài ngày tiếp xúc, Mãnh Nam có vẻ rất trượng nghĩa, lúc này giúp đỡ một chút, kết thiện duyên.

"Cám ơn lão Từ." Đường Thiên không chối từ: "Vậy cho ta vay cả đi."

Từ Tấn không nói nhảm, giao thẳng thẻ tiền cho Đường Thiên.

Bước khỏi Từ Ký, Đường Thiên lên công cụ giao thông Lăng gia chuyên môn thu xếp cho gã, tiểu lâu thuyền. Chiếc thuyền nhỏ này dài không tới mười sáu mét, có thể chứa không quá năm mươi người. Khả năng phòng hộ của nó cực kỳ xuất sắc, cũng cực kỳ linh hoạt. Hình dạng của nó cực kỳ đặc biệt, bên ngoài thuyền được điêu khắc như một chiếc giỏ trúc, những vị trí trống đều được chuẩn bị cho hộ vệ.

Ba mươi lăm U Châu Quỷ Kỵ thủ hộ vững vàng, đề cao phòng ngự. Thạch Sâm dẫn theo mười U Châu Quỷ Kỵ, ba mươi lăm người còn lại như gặp đại địch.

Trong thuyền tiểu lâu này, ngoại trừ Đường Thiên còn có Hanson sắc mặt căng thẳng và Richard thương thế chưa khỏi hẳn.

Richard tuy cũng hơi ngạc nhiên, không biết đại nhân phản kích như thế nào. Tuy thời gian tiếp xúc với Đường Thiên ngắn ngủi, thế nhung hắn biết, đại nhân tuyệt đối không phải người tốt tính. Vốn hắn cho rằng đại nhân sẽ trực tiếp dẫn người giết tới cửa, không ngờ đại nhân lại không làm như vậy.

Mà ngay sáng sớm đã dẫn bọn họ tới Từ Ký, điều này khiến Richard bỗng thấy khó hiểu.

"Kim Sắc Vi có chừng bao nhiêu người?" Đường Thiên đột nhiên hỏi.

"Tại thành Bạch Sa có chừng một trăm người, toàn bộ Bạch Sa Châu có khoảng một ngàn người." Richard nói.

"Không nhiều lắm nhỉ." Đường Thiên cười khẩy: "Mỗi người mười triệu thì sao?"

Richard sửng sốt: "Hả?"

Hắn không hiểu ý Đường Thiên.

"Theo giải thưởng, người của Kim Sắc Vi, một người mười triệu." Đường Thiên ánh mắt lóe sáng, âm trầm nói: "Lần này tới Bạch Sa, rốt cuộc ta cũng hiểu xài tiền ra sao!"

Đường Thiên tối hôm qua nghĩ cả đêm, rốt cuộc nghĩ ra cách, chiến hạm mua được, binh đoàn mua được, vậy Kim Sắc Vi thì sao? Cũng có thể dùng tiền mua!

"Mười triệu một cái mạng!" Richard choáng váng.

"Đúng vậy, còn tặng thêm một cây Băng Lam Chi Thương!" Đường Thiên đương đương đắc ý: "Sát thủ tinh nhuệ một trăm triệu, tặng kèm mười cây Băng Lam Chi Thương, thủ lĩnh cấp thấp một tỷ, tặng một trăm cây Băng Lam Chi Thương! Thủ lĩnh cấo cao mười tỷ, tặng một ngàn mũi Băng Lam Chi Thương!"

Hanson toàn thân tê dại, Richard cũng há hốc mồm, nửa ngày không nói nên lời.

Đường Thiên tò mò hỏi Richard: "Giá này có đủ hấp dẫn không?"

Richard đáng thương, sợ tới mức không nói nên lời.

"Chẳng lẽ giá cả quá thấp? Vậy tăng gấp đôi, hai chục triệu, hai cây Băng Lam Chi Thương!" Đường Thiên tiếp tục thể hiện phong phạm đại gia.

"Không thấp không thấp!" Richard lập tức phản ứng lại, vội vàng khuyên can: "Sát thủ phổ thông mười triệu quá nhiều, bọn họ chỉ giá trị hai triệu."

"Không sao không sao, tính cả thủ vệ! Người của chúng nhiều, vậy chúng ta so tiền!" Đường Thiên nhếch miệng cười, lộ hàm răng uy nghiêm đáng sợ, cắn răng nghiến lợi: "Dùng tiền ta không để ý, nhiều nữa cùng chẳng sao, thế nhưng lần này ta muốn chặt tận rễ Kim Sắc Vi! Còn nữa, thu mua tin tức, ra giá cho tất cả các gián điệp, ta muốn biết người đứng sau lưng Kim Sắc Vi là ai. Ta chuẩn bị cho bọn chúng cả trăm tỷ cơ mà!"

Trăm tỷ!

Richard chấn động tới mức đầu óc trống rỗng, đòn phản kích một trăm tỷ đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của hắn!

Quả bom này sẽ gây phản ứng gì? Hắn không dám tưởng tượng.

Richard run rẩy, mang theo bảng giá đưa ra ngoài.

Glenn kinh doanh một đoàn lính đánh thuê loại nhỏ, đặt tên là đoàn lính đánh thuê Bạch Tượng, tổng số khoảng ba trăm người. Trong Bạch Sa Châu phồn hoa này, đoàn dong binh Bạch Tương không có chút ưu thế, thường chỉ nhận được một số vụ làm ăn hộ vệ khoảng cách ngắn.

Glenn nhìn nơi đóng quân lụi bại, đội viên buồn bã ủ rũ, trong lòng cực kỳ lo lắng. Nếu cuối năm không nhận được mối làm ăn nào, sang năm sợ rằng bọn họ ngay tiền thuê nơi đóng quân cũng không trả nổi, chỉ có thể rời thành Bạch Sa.

Đột nhiên, một đội viên như phát điên lao tới: "Đoàn trưởng! Đoàn trưởng!"

Glenn nhíu mày khiển trách: "Mông ngươi bị lửa đốt hay sao? Hay đánh bạc nợ tiền rồi? Chẳng phải ta bảo ngươi tới công hội quan sát kéo mối làm ăn ư? Sao lại chạy về?"

"Đoàn trưởng! Có việc làm rồi! Có việc làm rồi!" Đội viên giọng điệu đầy phấn khởi.

Hai chữ "việc làm" như truyền động lực cho đám người, các đội viên vừa rồi còn ỉu xìu buồn bã lập tức lao thẳng tới.

"Tiểu Cửu, rốt cuộc ngươi kiếm được việc để làm rồi à?"

"Có việc làm rồi! Tốt quá! Ông đây ngồi ì tới mức mông sắp rỉ sắt rồi!"

"Ngu ngốc, ngươi định dùng mông đi làm việc à?"

. . .

Đoàn người cực kỳ kích động, có việc làm cũng có nghĩa là có thu nhập, đám người đang đói mốc mỏ, việc làm lương có bèo tới đâu cũng là cứu mạng.

Glenn trong lòng cũng cực kỳ kích động, nhưng hắn là đoàn trưởng, cố gắng tự trấn định: "Tiểu Cửu, rốt cuộc là có việc gì làm? Đối phương là ai?"

"Đoàn trưởng, ngươi xem!" Tiểu Cửu đưa ra một tờ giấy.

Glenn hơi ngạc nhiên nhận lấy, khi thấy rõ nội dung trên tờ giấy, hắn lập tức biến sắc. Giá cả trên đó khiến hắn kinh hồn bạt vía, từng chữ cái như đổi màu đỏ chót đẫm máu.

"Kim Sắc Vi đắc tội với ai đây?" Glenn lẩm bẩm, vẻ mặt thất thần.

Ba chữ "Kim Sắc Vi" lập tức khiến các đội viên vốn đang vô cùng kích động như bị dội một chậu nước đá, đột nhiên yên tĩnh lại. Làm ăn ở thành Bạch Sa này bao lâu, sao không biết sự lợi hại của Kim Sắc Vi? Kẻ dám đối nghịch với Kim Sắc Vi không ai còn sống nhìn thấy ngày mai.

"Một kẻ tên là Mãnh Nam!" Tiểu Cửu đã giở hết ngón nghề, nhanh chóng nói: "Hôm qua Kim Sắc Vi đuổi giết thủ hạ của Mãnh Nam, lúc đó sở trị an cũng xen lẫn vào, không ngờ hậu trường Mãnh Nam cực sâu, một loạt các đại nhân vật bước ra giữ thể diện cho hắn, sở trị an ảo não rút lui. Sáng sơm nay hắn bèn treo giải cho tất cả các công hội!"

"Tất cả các công hội?" Glenn giật mình.

"Ừ, tất cả các công hội, công hội hắc ám, công hội lính đánh thuê, tất cả công hội đều nhận được treo giải thưởng. Hắn đã nộp lên bốn mươi tỷ tiền đặt cọc! Còn ba ngàn thanh Băng Lam Chi Thương!" Tiểu Cửu cực kfy kích động.

Glenn ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Kim Sắc Vi xong rồi!"

Tiểu Cửu nhìn Glenn: "Đoàn trưởng, chúng ta có làm không?"

"Làm chứ? Sao lại không?" Glenn lập tức phản ứng lại, đằng đằng sát khí: "Trên đường gần đây có một cứ điểm của Kim Sắc Vi, người biết không nhiều, chúng ta gặt lấy nó trước đã! Mẹ nó, ít nhất cũng mấy trăm triệu! Tất cả mọi người, nhấc vũ khí lên!"

Vừa nghe tới vài trăm triệu, con mắt mọi người lập tức đỏ bừng.

Toàn bộ thành Bạch Sa sôi trào.

Điền Khải Quang bước vào sở trị an như ngày thường, nhớ lại lời đồng ý và an ủi của đại nhân tối qua, trong lòng hắn thoáng an tâm một chút. Hôm qua làm chuyện vốn không nên làm nhưng đại nhân không trách cứ hắn.

Có điều, Điền Khải Quang cũng không định từ bỏ như vậy.

Hắn không tin những đại nhân kia vẫn kè kè ở bên gã Mãnh Nam gì gì kia. Chỉ cần hắn chờ đến lúc, nhân cơ hội tiền trảm hậu tấu, bắt tên kia tới sở trị an, đến lúc đó cũng là lập công lớn.

Điền Khải Quang khứu giác cực kỳ nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được đại nhân cực kỳ để ý tới tên Mãnh Nam này.

Lần này phải tính toán cho kỹ, Điền Khải Quang biết mình chỉ là một con chó săn, kiên trì quan trọng hơn hàm răng.

Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Điền Khải Quang đang suy nghĩ miên man lại bị cắt đứt, hắn nhíu mày không vui: "Vào đi!"

Một thuộc hạ rụt đầu rụt cổ đi vào, đưa lên một tờ đơn thôi việc: "Đại nhân, mẹ của thuộc hạ sinh bệnh, thuộc hạ phải về chăm sóc người, không cách nào làm tiếc công việc, đây là đơn xin thôi việc của thuộc hạ."

Điền Khải Quang hừ lạnh một tiếng: "Đi đi!"

Người này như được đại xá, gần như bỏ chạy.

Rất nhanh chóng lại có vài người nộp đơn thôi việc, Điền Khải Quang cũng chẳng mấy để ý, những người phải tranh đấu hôm qua đều là tai to mặt lớn, có vài người nhát gan sợ rước họa vào thân, thôi việc cũng là bình thường.

Thế nhưng khi số người thôi việc ở sở trị an tới hơn một nửa, Điền Khải Quang rốt cuộc nhận ra không đúng, hắn kéo một tên thuộc hạ ngày thường có vẻ trung tâm: "Rốt cuộc các ngươi có chuyện gì?"

Thuộc hạ không nói tiếng nào, nhét một tờ giấy treo thưởng vào tay Điền Khải Quang rồi chạy trối chết.

Điền Khải Quang vẻ mặt nghi hoặc mở tờ lệnh trao thưởng, một loạt những con số đỏ như máu khiến con mắt hắn trợn tròn, máu xộc lên não.

Khi hắn xem hết lệnh trao thưởng, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, nỗi sợ hãi kinh khủng bao phủ toàn thân, hắn cảm giác hít thở không nổi, như con cá nghẹn thở.

Thân thể hắn bất giác run lên lẩy bẩy, rốt cuộc cũng hiểu vì sao các thuộc hạ lại từ chức. Con số một trăm tỷ cực kỳ chói mắt rút sạch sức lực của hắn.

Hắn như đống bùn nhão co quắp ngồi trên mặt đất.