Chiến Thần Bất Bại

Chương 503: Ma Quỷ Đỏ Uy Liêm: Thánh giả





Công kích điên cuồng kéo dài suốt năm phút đồng hồ mới ngừng lại.

Tấm võng đã sớm bị nổ tan nát, ba cỗ thi thể rách nát rơi từ trong lưới xuống, ngã thẳng vào mặt đất. Ba cỗ thi thể đã toàn thay đổi, cháy đen kịt, không còn chút khí tức nào.

Chiến trường hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề như thủy triều.

Năm phút đồng hồ vừa rồi, tất cả mọi người như điên như cuồng, mọi người đều biết nếu Thánh giả xông vào binh đoàn, kết quả sẽ ra sao. Mà khi Đường Thiên đưa ra kế hoạch điên cuồng này, gần như tất cả mọi người đều nhất trí phản đối, để Thánh giả áp sát như vậy chẳng khác nào đùa với lửa. Bất cứ bước nào xuất hiện sai lầm đều rất có thể dẫn tới kết quả toàn quân bị diệt sạch.

Cuối cùng dưới sự trấn áp của Đường Thiên, kế hoạch điên cuồng này vẫn được chấp hành.

Thành công…

Mọi người ngơ ngác nhìn ba cỗ thi thể nám đen trước mặt, đầu óc trống rỗng. Tatton mặt đầy máu tươi, Lô Địch thở hổn hển, Hoàng Phủ Hồng trong bộ giáp máy, cả ba ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ba cỗ thi thể.

Thành công… thành công thật rồi!

Bọn họ giết chết bốn Thánh giả… Giết chết rồi!

Ngày hôm ấy, bốn Thánh giả chết đi, thành Ngọc Hành bị phá, tất cả những người còn sót lại đầu hàng, Bắc Đẩu chấn động.

Đường Thiên duỗi tay vào làn sương mù, làn sương như nhúc nhích, nuốt sạch cả Đường Thiên. Đường Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như bị kéo vào một phiến hư không, một thanh niên tóc đỏ mắt đen, cằm thon nhọn, gương mặt trắng xám, khí chất yêu dị đứng trước mặt gã.

"Ta tên Uy Liêm."

Hắn lạnh nhạt nói.

Đường Thiên a một tiếng: "Ta tên Đường Thiên."

"Ngươi có thù oán với Võ Hội Quang Minh?" Uy Liêm hứng thú quan sát Đường Thiên.

"Ồ, sao ngươi biết?" Đường Thiên kinh ngạc.

"Vì hắn đem Thánh hồn của ta cho ngươi." Uy Liêm nhíu mày, sắc mặt nhạo báng: "Bọn chúng tróc Thánh hồn từ thân thể ta xuống, lại không dám dùng, chỉ dám đem ra hại người."

"Bọn chết tiệt đó dám bẫy ta!" Đường Thiên giận tím mặt.

"Thật ra Thánh hồn của ta cũng ngon lắm đấy." Uy Liêm cười đắc ý: "Đương nhiên, tiền đề là chúng ta có thể giao dịch thành công. Để âm mưu của bọn Võ Hội Quang Minh đó thành công quả thật là sỉ nhục ta."

"Giao dịch gì?" Đường Thiên sắc mặt đề phòng: "Không phải ngươi cũng định bẫy ta đấy chứ?"

Uy Liêm vẫy vẫy tay: "Này này, cái hội ngu ngốc Quang Minh kia mới là kẻ địch chung của chúng ta. Ta có thể cắn nuốt hồn vực của ngươi nhưng không cách nào chiếm cứ thân thể ngươi."

"Ngươi không cắn nuốt được bất cứ thứ gì." Một bóng người lạnh lùng bước khỏi hắc ám hư vô. Bộ đường trang màu tím tôn lên thân hình thon thả của y, tôn lên khí chất anh tuấn bất phàm, ngoại trừ gương mặt lạnh lẽo như băng giá.

Đường Thiên sửng sốt một chút, người kia giống gã như đúc, khác biệt duy nhất là biểu hiện lạnh lẽo hờ hững. Thế nhưng gã nhanh chóng tỉnh ngộ, oa oa hô to: "Tiểu Nhị! Tiểu Nhị! Sao ngươi lại lớn lên vậy?"

Tiểu Nhị…

Ta có nên nói thân phận thật cho hắn không?

Nhưng…. Thật muốn dùng kiếm đâm cái gã ngu ngốc này thành cái sàng!

Thiếu niên lạnh lùng không muồn nhìn sang Đường Thiên ngốc nghếch tới một cái.

Uy Liêm miệng thổi sáo, mỉm cười: "Xem ra bọn Quang Minh ngu ngốc chọc phải một đối thủ ghê gớm rồi!"

Đường Thiên nâng kiếm lạnh lùng nói: "Ngươi mới thật ghê gớm, Ma Quỷ Đỏ Uy Liêm."

"A a a a, Tiểu Nhị, ngươi biết hắn à! Sao ngươi lại biết hắn? Sao ngươi lại biết hắn được? Chẳng lẽ hắn nổi tiếng lắm sao? Sao ta lại không biết?"

Đường Thiên đang nâng kiếm thật sự không nhịn nổi quay sang quát lạnh: "Câm miệng!"

Đường Thiên giận tím mặt: "Tiểu Nhị, đừng tưởng lớn lên rồi thì làm phản được! Tới đây, đánh một trận nào! Hôm nay không cho ngươi một trận ta đổi sang mang họ ngươi!"

Uy Liêm cười hì hì nói: "Ta có thể làm trọng tài."

Theo họ của ta…

Đường Thiên nâng kiếm không biết nói gì , y biết hôm nay nếu tiếp tục cãi vã cùng tên ngốc này chắc chắn không dứt nổi. Ngược lại y cũng không hy vọng gì vào gã ngốc này. Y chậm rãi rút Thánh Kiếm Ngục Hải ra từ hư không, ám viêm màu đen chay dọc uốn lượn theo thân kiếm, như có sinh mệnh, y lạnh lùng nói: "Tất cả phiền phức, giết ngươi là xong."

Đường Thiên nghe vậy sửng sốt, quay sang đối mặt với Uy Liêm, gật đầu lia lịa: "Tiểu Nhị nói vậy ta thấy rất có lý, vừa nhìn đã biết ngươi là người xấu rồi."

Uy Liêm giơ hai tay lên kháng nghị: "Này này này, sao không nghe xong giao dịch của ta đã? Người ta vô hại mà."

"Người xấu nói có dễ nghe thế nào cũng vẫn là người xấu." Đường Thiên lý lẽ hào hùng nói ngược lại.

Uy Liêm há hốc mồm, nhìn hai người áp sát bản thân, lẩm bẩm: "Quả nhiên không hổ là… Lũ ngốc Quang Minh lại đem ta giao cho các ngươi, ha ha, thú vị, qúa thú vị, ta quả thật không chờ nổi nữa rồi."

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cười đắc ý: "Đúng rồi, thân thể của ta vẫn trên tay Võ Hội Quang Minh, nhớ tìm lại giúp ta, mà cũng không cần chôn, cứ đốt đi. Thật muốn xem sắc mặt Võ Hội Quang Minh khi biết thân phận các ngươi. Ha ha ha ha…"

Trong tiếng cười tùy tiện điên cuồng, Uy Liêm bỗng giang hai tay, thân thể hóa thành khói đen cuồn cuộn, phút chốc đi vào thân thể Đường Thiên và Tiểu Nhị.

Hư không xung quanh biến mất, sau đó Đường Thiên trơ mắt nhìn tiểu nhị giống mình như đúc dùng tốc độ mắt tường thấy được thu nhỏ lại, lại hóa thành đứa trẻ đáng yêu tinh xảo như trước.

"Ồ, Tiểu Nhị, ngươi lại nhỏ đi rồi! Thật lợi hại!" Đường Thiên há hốc mồm, sắc mặt khiếp sợ.

Nắm đấm tiểu nhị bất giác xiết chặt, sắc mặt đen kịt.

Lại… lại thu nhỏ trước mặt gã ngốc này…

Hơn nữa vì sao… cảm giác xấu hổ gần chết này từ đâu ra..

Tiểu Nhị sắc mặt tối sầm, quay người bay thẳng vào góc.

"Tiểu Nhị, Tiểu Nhị, thật thần kỳ, lại có thể hóa lớn thu nhỏ." Đường Thiên ở phía sau gọi với theo.

Tiểu Nhị đang bay giữa không trung suýt nữa ngã chổng vó. Trong lòng y cũng âm thầm rơi lệ, vốn tưởng có thể đánh một trận, sau đó gã ngốc này chắc chắn sẽ trọng thương, mình có thể thừa cơ tiếp nhận quyền khống chế thân thể, nào ngờ kết cục lại như thế này!

Ngươi có thật mà Ma Quỷ Đỏ Uy Liêm không?

Ngươi đáng ra nên giết người như ngóe, tính tình nóng nảy chứ!

Sao ngươi có thể thoải mái đầu hàng như vậy?

Ngươi có xứng với hung danh của mình không?

Đúng là tên khốn kiếp… Lại khiến ta bị gã ngu ngốc này cười nhạo biết hóa lớn thu nhỏ nữa… khốn kiếp…

Tiểu Nhị lặng lẽ bay, mang theo lạnh lẽo và ưu thương, cho dù hồn trị hiện tại của y đã lên tới con số kinh người 80, y vẫn không hề hài lòng.

Ma Quỷ Đỏ Uy Liêm vốn là một ác đồ hung danh bốn phương, trong cuộc đời hắn đã giết bao nhiêu người, sợ rằng chính hắn cũng không nhớ rõ. Cuộc sống của hắn cực kỳ thần bí, không ai biết trước khi phong thánh hắn đã ở đâu, đã làm gì. Mà sau khi phong thánh, chuyện đầu tiên hắn làm khiến cả Thiên Lộ khiếp sợ.

Hắn một mình một ngựa giết vào phân bộ của Võ Hội Quang Minh, tàn sát sạch toàn bộ phân bộ đó.

Mà theo thời gian, dấu chân hắn trải rộng khắp các chòm sao lớn, số võ giả Quang Minh bị hắn đồ sát nhiều vô số kể. Song hết lần này tới lần khác, hắn giảo hoạt vô cùng, Võ Hội Quang Minh xuất hết cao thủ, bày thiên la địa võng nhưng đều bị hắn trốn thoát.

Đặc điểm khiến người ta chú ý nhất của Uy Liêm là mái tóc đỏ như máu, mà hắn lại càng giảo hoạt lạnh lùng hiếu sát như ma quỷ. Cái tên Ma Quỷ Đỏ cũng từ đó mà ra.

Trong giới Thánh giả, hung danh của hắn cực thịnh, ngược lại võ giả bình thường lại ít biết tới.

Đường Thiên hoàn toàn chưa từng nghe nói tới Ma Quỷ Đỏ, vì thế gã không cảm thấy chút áp lực nào. Tiểu Nhị tuy bề ngoài cực kỳ chấn định mạnh mẽ,t hế nhưng trong lòng lại rất áp lực.

Võ Hội Quang Minh tróc Thánh hồn của Uy Liêm ra nhưng không dám sử dụng, có thể thấy mức độ hung ác của Uy Liêm, ngay Võ Hội Quang Minh cũng không dám tùy tiện thử nghiệm. Tiểu Nhị đã chuẩn bị khổ chiến, thế nhưng y vạn vạn không ngờ tới Uy Liêm lại đột nhiên từ bỏ chống cự, ngược lại chủ động trợ giúp bọn họ.

Hành động quỷ dị như vậy, chẳng lẽ có âm mưu gì?

Tiểu Nhị không tìm được manh mối, thế nhưng y tuyệt đối không dám coi thường Uy Liêm. Những cao thủ thành danh nhiều năm, đặc biệt là những Thánh giả hung danh ác liệt, có thể sống nhiều năm như vậy chắc chắn không ai dễ đối phó.

"Ồ, đây là cái gì?"

Đường Thiên sau lưng như phát hiện một món đồ mới mẻ, giọng nói đầy kinh ngạc.

Tiểu Nhị mặt không chút cảm xúc quay lại, tên ngốc này xảy ra chuyện gì à? Khi ánh mắt y hạ xuống tay Đường Thiên, lập tức sửng sốt.

Lòng bàn tay Đường Thiên xuất hiện một dấu ấn đỏ như máu, trông như một ngọn lửa.

Hai mắt Tiểu Nhị bừng sáng, đây là dấu ấn của Uy Liêm.

Thân hình Tiểu Nhị lập tức xuất hiện trước mặt Đường Thiên, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu cực kỳ nghiêm nghị. Y quan sát cẩn thận tình trạng cơ thể Đường Thiên, thế nhưng sắc mặt y nhanh chóng trở nên quái lạ.

Đây quả thật là dấu ấn của Uy Liêm, thế nhưng trên đó đã hoàn toàn không còn chút khí tức nào của Uy Liêm!

Chuyện này… Không bình thường!

Đường Thiên đã bắt đầu nghịch ngợm,gã phát hiện tin tức ẩn chứa trong dấu ấn này cực kỳ tối nghĩa thâm ảo. Y mơ hồ cảm nhận được một khí tức hung hăng lạnh lẽo, thế nhưng rất khó hình dung, vì nó không có bất cứ khí tức năng lượng nào.

Đường Thiên suy tư.

Đột nhiên gã mở bàn tay, một ngọn lửa màu đỏ yêu diễm bay khỏi dấu ấn, nhanh chóng lan tràn trên bàn tay gã, chỉ chớp mắt sau, bàn tay Đường Thiên đã bị ngọn lửa bao vây.

Hai mắt Tiểu Nhị sáng rực lên, bật thốt: "Ma Quỷ Hỏa!"

"Ma Quỷ Hỏa?" Đường Thiên sắc mặt hiếu kỳ, tuy bàn tay bao phủ trong ngọn lửa nhưng gã không cảm thấy chút hơi nóng nào.

"Ma Quỷ Hỏa là hồn thuật đỉnh cấp nổi iếng mà Uy Liêm tự sáng chế ra." Tiểu Nhị giới thiệu: "Ngọn lửa này cực kỳ đặc biệt, có thể đốt mọi thứ, có người nói trạng thái đỉnh cao, ngay không gian cũng có thể đốt."

"Lợi hại vậy sao?" Đường Thiên giật mình.

"Cũng không phải loại như ngươi…." Tiểu Nhị sắc mặt kỳ quái, lầm bầm: "Ngươi vốn thể chất không năng lượng."

Đột nhiên Tiểu Nhị nghĩ ra điều gì, lẩm bẩm: "Không sai, thể chất của ngươi là không năng lượng."

"Chẳng lẽ…" Hai mắt y sáng lên: "Thử cái này xem!"

Sau khi nuốt Thánh cốt lần trước, bên trong có một dấu ấn cực kỳ yếu ớt. Dấu ấn đó tuy cực kỳ yếu ớt nhưng Tiểu Nhị lại phát hiện cấp bậc của nó cực cao, trong thời gian ngắn y cũng khó lòng lĩnh ngộ.

Trong lòng y có một suy đoán, nếu chứng minh được.

Tiểu Nhị không nói hai lời, bàn tay nhỏ bé đặt lên cánh tay Đường Thiên, đem dấu ấn nhỏ bé kía đánh vào cơ thể Đường Thiên.