Chiến Thần Bất Bại

Chương 4955




Chương 4955

Trần Ngạo giơ tay lên, giáo Thích Thiên cứ thế lao thẳng ra!

Giáo Thích Thiên sáng chói vô tận, ánh sáng sắc lạnh trên mũi giáo giống như vì sao trên bầu trời, vô cùng chói mắt!

“Soạt!”

Nơi nào mũi giáo đi qua, ngay cả hư không cũng bị xé toang ra, thậm chí một góc trời cũng bị mũi giáo này làm cho chấn động tới độ vụn vỡi So với những địch thủ mà Tiêu Chính Văn từng gặp khi trước mà nói, chiến lực của Trần Ngạo quả thực không có đối thủ!

“Trong tay hắn là?”, Tân Lương Ngọc khẽ nhíu mày, trong lòng nhủ thâm không ổn.

Rất rõ ràng, giáo Thích Thiên trong tay Trân Ngạo cũng có lai lịch không tâm thường, chỉ dựa vào khí tức viễn cổ đó đã có thể đoán ra được đây chắc chăn là thần binh!

“Có lẽ cũng là một món đồ cổ, có điều cũng chỉ có thể coi là cao cấp mà thôi! Căn bản chưa tới ngưỡng thần giới!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Dẫu sao tuyệt phẩm trong thế gian cũng chỉ có hạn, kiếm Tân Vương, cây giáo Bá Vương và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều thuộc vào hạng tuyệt phẩm, còn giáo Thích Thiên này rõ ràng vẫn còn thấp hơn một bậc!

Có điều, với cảnh giới Nguy Tiên đỉnh cao, cộng thêm giáo Thích Thiên thì quả thực không thể xem thường.

“Âm!”

Trần Ngạo một tay cầm kiếm, mũi kiếm di chuyển chỉ thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Trần Ngạo mang theo nỗi căm hận ngút trời, khắp người bừng bừng sát khí, ngay cả đất trời cũng phải biến sắc theo!

Tới được cảnh giới như hắn ta là đã có thể tuỳ ý mượn uy thế của đất trời một phương để hình thành nên uy áp tuyệt đối, cho dù không ra tay thì cũng sẽ tạo nên áp lực rất lớn cho đối thủ!

Loại uy thế này, ngay cả Sở Giang Vương – một trong số thập điện Diêm Vương của âm phủ cũng phải chịu lép vết Đạt đến Nguy Tiên đỉnh cao thì đã có thể dùng ý nghĩ để kết nối với ý chí của đất trời, vậy nên đất trời một phương này gần như đều là địa bàn của Trần Ngạo!

Ở nơi này, hắn ta giống như một vị thần sáng thế, mỗi một ngọn cỏ nhành cây, thậm chí ngay cả không khí cũng hoàn toàn do hắn kiểm soát!

Trần Ngạo nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh tanh, ánh mát đó giống như đang nhìn một con kiến hay một cái xác vậy!

“Đây chính là Nguy Tiên đỉnh cao trong truyền thuyết?”, Tân Lương Ngọc cũng cảm nhận được sức ép tới từ đất trời, chỉ dựa vào ý chí chiến đấu bất khuất, vẫn đang khổ sở chống đỡ.

Nếu như không có Tiêu Chính Văn chắn bớt quá nửa sức ép thì e rằng chưa cần ra tay Tần Lương Ngọc đã bị sức ép này nghiền nát luôn rồi!

“Soạtl”

Lý Bạch tung ra một nhát kiếm, ông ta vốn định thông qua nhát kiếm này chặt đứt sức mạnh trói buộc giữa đất trời, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Ngạo tiện tay nghiền nát thanh kiếm dài trong tay ông ta, lưồng kiếm khí đó cũng theo đó mà tản đi mất!

Cách biệt thực lực giữa đôi bên quá lớn, Trần Ngạo là Nguy Tiên đỉnh cao, mà Lý Bạch thì chỉ là Đế Cảnh mà thôi!

Giữa đôi bên ít nhất phải cách nhau mười mấy bậc cảnh giới nhỏ, cho dù có một trăm Lý Bạch thì cũng không địch lại được sức mạnh từ một lần chỉ tay của Trần Ngạo!