Chiến Thần Bất Bại

Chương 4910




Chương 4910

 

Bây giờ Điền Văn là cậu chủ nước Tề lại lần nữa hèn nhát cúi đầu trước Ngạo Dương, đây không chỉ làm nước Tề xấu mặt mà càng khiến cả ngoài lãnh thổ cảm thấy xấu hổ.

 

Đồng thời cũng làm giảm sút nghiêm trọng niềm tin vào việc chống lại kẻ thù của vùng ngoài lãnh thổ.

 

Thân là truyền nhân của nhà họ Khương, dù có chết Khương Thiên Vũ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

 

Đây không chỉ là vấn đề thể diện mà còn là vấn đề khí phách.

 

Chỉ tiếc là ông ta đã già, tuổi thọ cũng không còn nhiều, cảnh giới cũng giảm sút liên tục.

 

Nhưng dù có chết, ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp với kẻ thù, đây chính là ngạo khí đàn ông của nhà họ Khương.

 

Ông ta cũng biết rõ chỉ cần Điền Văn cúi đầu chịu thua Ngạo Dương thì sau này tinh thần binh sĩ của cả Đông Vực đều bị tổn thất, các thế lực khác của nước Tề có còn ai dám đứng ra chống lại Chư Thiên Thần Giới?

 

Thế nên dù có chết cũng không thể cúi đầu trước Ngạo Dương, đây là giới hạn cuối cùng của con dân nước Tề.

 

Thật ra Điền Văn cũng biết rõ đạo lý trong đó nhưng để được sống tiếp, giới hạn đã không còn quan trọng với hắn nữa.

 

“Người này đừng nói là đại diện cho Hoa Quốc, giờ cũng chẳng thể đại diện cho nước Tề nữa kìa. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ, một con chó không biết liêm sỉ thôi”.

 

Lời này của Khương Thiên Vũ khiến Ngạo Dương cũng nhíu mày.

 

Ngạo Dương vốn dĩ chỉ cần một câu của Điền Văn thôi, chỉ cần hắn có thể đại diện Hoa Quốc cúi đầu chịu thua với mình thì tức là hắn đã chinh phục được cả Đông Vực, chinh phục được giới võ thuật của Hoa Quốc.

 

Tiếp theo Chư Thiên Thần Giới mới có thể tiếp tục tiếp nhận các thế lực ở Đông Vực, càng đạt đến mục đích khống chế cả Đông Vực, thậm chí là nuốt chửng cả vùng ngoài lãnh thổ.

 

“Ồ? Nói như thế tức là ông có thể đại diện nước Tề, đại diện Hoa Quốc ư?”, Ngạo Dương lạnh lùng nhìn Khương Thiên Vũ nói.

 

“Hừ, tôi chẳng qua chỉ là một ông già thôi, chỉ có thể đại diện cho bản thân. Mặc dù tôi tuổi đã cao nhưng cũng dám đánh với cậu đấy”.

 

“Nước Tề có hàng trăm ngàn đàn ông, ai muốn đồng lòng với ông già tôi?”

 

Khương Thiên Vũ cất cao giọng, khí thế cũng thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ quyết đoán.

 

Ông ta vừa nói thế, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

 

Thật ra lúc này thế hệ lớn tuổi của nước Tề đều giữ thái độ chờ đợi, dù sao thực lực của Ngạo Dương là thế, ai cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì khí khái gì kia.

 

Nước Tề, nước Ngụy và nước Triệu không giống nhau, từ mấy ngàn năm trước, khi phổ biến nho giáo đến nay đã không còn nửa khí khái gì rồi, có thể nói cả nước Tề đã mất đi khí phách và khí khái ở thời kỳ nhà họ Khương.

 

“Haizz! Đáng thương làm sao! Nho giáo! Vẫn là nho giáo! Học giả không có cốt khí, không có khí phách”.