Chiến Thần Bất Bại

Chương 4875




Chương 4875

 

“Ông Lý, thật không dám giấu, tôi đã cai rượu rồi!” Trần Huy Tổ khẽ lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, cũng không cầm lấy hai vò rượu ngon mà Lý Bạch đưa.

 

“Cái gì? Ông cai rượu sao?”Lý Bạch nhìn Trần Huy Tổ.

 

Người khác có thể cai rượu, nhưng Trần Huy Tổ chắc chắn không thể.

 

Lúc trước, hai người họ đã dùng rượu trở thành bạn bè.

 

“Cai thật rồi! Thứ trong vò rượu có thể không hợp với tôi!” Trần Huy Tổ ngượng ngùng nói.

 

“Trần Huy Tổ, thời gian qua ông sống thế nào?” Tân Lương Ngọc ngẩng đầu nhìn Trần Huy Tổ hỏi.

 

“Ừ… mọi chuyện đều ổn!”

 

Trần Huy Tổ sững sờ một lúc rồi mới ngập ngừng nói.

 

Nhưng chỉ một câu chào của Tần Lương Ngọc đã khiến Trần Huy Tổ gần như sụp đổ.

 

Thật ra trong thời gian qua, ông ta đã bị nhà họ Trần sỉ nhục, thậm chí ngay cả đám người làm trong nhà cũng dám ngồi lên đầu ông ta.

 

“Được rồi, mọi người ngồi đi, tôi bảo người đưa trà lên!”

 

Nói xong, Trần Huy Tổ vẫy tay ra hiệu cho thị nữ bên cạnh, sau đó vài thị nữ mang trà lên cho mấy người Tiêu Chính Văn.

 

“Cách đây không lâu, tôi nghe nói cậu Tiêu đã giết Điền Ky, mọi người kể lại cho tôi nghe đi!”

 

Trần Huy Tổ đổi chủ đề, nói với mọi người.

 

“Trận chiến đó quả thực chấn động, ông không biết đó thôi, tên Điền Ky đó không phải là đối thủ của cậu Tiêu, ngay cả núi Long Vân suýt chút nữa cũng bị ném ra vùng ngoài vũ trụ!”

 

“Nhưng ông đoán xem, chỉ một cú đấm của anh Tiêu đã…

 

“Khu khụ!”

 

Lý Bạch nói được nửa chừng, ngoài cửa đã truyền đến vài tiếng ho khan, sau đó, một thị nữ đi vào sảnh lớn, nói với mọi người: “Cụ tổ đến!”

 

Thị nữ nhìn mọi người băng ánh mắt khinh thường, nhất là ánh mắt nhìn Trân Huy Tổ càng giống như cô ta mới là chủ trong cái nhà này, còn Trần Huy Tổ chỉ là một người giúp việc mà thôi.

 

Hơn nữa trong mắt thị nữ, mấy người Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, không có tư cách sánh ngang với nhà họ Trần.

 

Mấy người Lý Bạch nhìn nhau cũng đều quay lại chỗ ngồi.

 

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Trần, huống gì thân phận của cụ tổ rất cao, ngay cả Häc Bá cũng phải nể mặt cụ ta.

 

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một ông lão nét mặt hồng hào sải bước đi vào sảnh lớn.

 

Ông lão mặc một bộ đồ được làm từ bông, đầu đội khăn vuông, mặc dù tóc đã bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, phong thái bất phàm.

 

“Chào cụ tổ!” Trân Huy Tổ vội đứng lên chào.