Chiến Thần Bất Bại

Chương 4654




Chương 4654

 

Ngay cả sao trên trời cũng bị che khuất mất ánh sáng!

 

Trong phạm vi vạn dặm, chỉ có màn sương đen u ám đầy khủng b0 và những tiếng gào rú thảm thiết!

 

Khi luồng gió lạnh này lan ra khắp Tây Vực, Tây Vực có mấy chục toà thành sụp đổ chỉ trong nháy mät!

 

Khoảnh khắc này, ngay cả Elon cũng vô thức nhìn về phía sau lưng.

 

Nếu chỉ riêng thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện thì còn tốt, thế nhưng hiện tại sự tình rõ ràng đã không còn năm trong tầm kiểm soát nữa!

 

Phải biết rằng Tây Vực là nơi đặt nền móng của Thánh Giáo Đình!

 

Chỉ nhìn từng trận gió lạnh và màn sương đen giăng kín trời này là biết tình hình bên phía Tây Vực đã không thể khống chế được rồi!

 

“Giết!”

 

Cùng với những tiếng người hô ngựa hí, âm binh đen kịt xuất hiện trong màn sương đen!

 

Ngay tức thì, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng kinh ngạc tới chấn động.

 

Đây không phải trò chơi trẻ con, chỉ cần âm binh bên phía âm phủ giết vào thế giới trên mặt đất thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

 

Âm binh, nghe tên là biết ai trong số họ cũng đều có thân xác bất tử!

 

Giây trước vừa mới bị giết chết, giây sau đã có thể sống lại từ trong âm phủ!

 

Mặc dù thực lực của bọn họ đa phần đều chỉ dừng ở trên dưới ngưỡng Nhân Hoàng, thế nhưng sự đáng sợ của bọn họ näm ở việc có thể tấn công không ngừng nghỉ!

 

Dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp chín khi đối diện với cả trăm nghìn cảnh giới Nhân Hoàng có thân xác bất tử thì cũng tới lúc thể lực cạn kiệt!

 

Phía sau vô số âm binh, một hư ảnh cực lớn vừa mới xuất hiện, giơ một tay lên, một thành trì cỡ nhỏ đã sụp đổ chỉ trong nháy mätI “Còn không mau giúp đỡ?”

 

Lúc này, bên phía Thánh Giáo Đình truyên tới một tiếng gầm phân nộ!

 

Đương nhiên, đối phương không phải đang nói với Tiêu Chính Văn mà đang gào lên với Häc Bá và Xa Anh.

 

Lúc này, cũng chỉ có mấy chục nghìn quân Tân phía sau lưng Xa Anh là có thể cứu Thánh Giáo Đình mà thôi!

 

“Cút!”

 

Tiêu Chính Văn quát lên một tiếng lạnh lùng.

 

Ban nãy vẫn muốn ra tay với bọn họ, bây giờ lại muốn bọn họ giúp đố?

 

Chả trách người Âu Lục vấn luôn hai mặt như vậy, xem ra từ gen của tổ thượng đã rối loạn rồi!

 

“Ôjt”

 

Hắc Bá hít sâu, nói: “Cậu Tiêu, lẽ nào chúng ta thật sự không ra tay? Một khi để âm binh chiếm được Tây Vực thì hậu quả e rằng…”

 

“Không có hậu quả! Hắc Bá, tướng quân Xa, mời vào trong!”, Tiêu Chính Văn ngất lời nửa vế câu sau của Hắc Bá, làm một động tác tay tỏ ý mời với Hắc Bá và Xa Anh.