Chiến Thần Bất Bại

Chương 450: Thân Thế Tái Lôi




Có người tìm tới rồi.

Binh rít mạnh điếu thuốc rồi phả mạnh tạo hình khói thuốc một cách điệu nghệ rồi nhìn chăm chú về phía nam tử ở phía đối diện.

Trung niên nhân trước mắt Binh khoảng 40 tuổi, quần áo tinh tế khí độ bất phàm đang nhàn nhã thưởng thức tách trà một cách tự nhiên. Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp đang nghiêm trang đứng cạnh hắn có thực lực không yếu chút nào.

“Ta nói rồi, trong khoảng thời gian này đừng có tới làm phiền ta! Mấy tên não phẳng các ngươi đều coi lời của ta là gió thoảng bên tai thôi sao ....”. Tiếng Tái Lôi đang gầm gừ vang từ ngoài cửa vang vào trong sảnh, hiển nhiên lúc này đây nàng đang cực kỳ khó chịu, quả bom này bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Binh chú ý tới nữ tử xinh đẹp đứng phía sau trung niên nam tử, trên mặt nàng hiện lên vẻ xem thường, dường như không có chút nào phải chú ý.

Tái Lôi ào ào xông vào trong sảnh gào lên: “Tên mặt bài, ngươi phải cho ta một lý do hợp lý, nếu không thì ngươi cứ chuẩn bị tâm lý chịu nhục hình của ta là vừa....” Ngữ khí của Tái Lôi liên tục vang ầm ầm trong sảnh.

“Tiểu Lôi.” Đột nhiên trung niên nhân mỉm cười bỏ tách trà trong tay xuống: “Thế nào? Con không nhận ra nhị thúc sao ?”

Tái Lôi sa sầm mặt lại: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Vừa đúng lúc nhị thúc có việc phải đến hồn khu, tiện thể tới thăm con luôn. Phụ thân con đang rất nhớ con đó, hi vọng con có thể trở về nhà thăm gia đình đó.” Trên mặt trung niên nhân nở nụ cười hòa ái.

Tái Lôi cười nhạt: “Lúc ta 12 tuôi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, lúc đó ta đã sớm cùng các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt rồi. Nơi đây không chào đón các ngươi, các ngươi có thể cút được rồi đó!”

Sắc mặt trung niên nhân trầm xuống, nữ tử xinh đẹp đứng sau hắn không kìm chế được bản thân mắng lớn: “Làm càn! Một đứa tiện nhân bị trục xuất khỏi gia tốc, cũng dám ăn nói ngông cuồng sao .”

Khí tức cả người nàng ầm ầm tỏa ra tứ phía, nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên giảm xuống.

Trên mặt Tái Lôi hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên nói: “Đoan Mộc vả vào miệng đứa lắm mồm này cho ta.”

Đoan Mộc khi nghe nàng này mở miệng mắng Tái Lôi, trong lòng đã vô cùng ngạc nhiên. Nữ nhân này bị cửa kẹp đầu nên bị hâm cmnr? Dám mở miệng mắng Tái Lôi đại tỷ đầu! Dũng khí như thế thật làm cho người khác phải kính nể...

Khi hắn nghe lời của Tái Lôi đại tỷ đầu vang lên, lập tức giật mình, ở trong căn cứ được một thời gian, hẳn lúc này đây hắn cũng biết được rằng đại tỷ đầu đã nổi giận rồi.

Nếu như lúc này không bem cho nữ nhân vài cái bạt tai thì.....Nghĩ tới đó Đoan Mộc không rét mà run cầm cập.

Dường như không chút nghĩ ngợi, thân hình Đoan Mộc nhoáng lên giống như quỷ mị hiện ra bên cạnh nữ nhân.

Nữ tử kia giận quá thành cười, ở trong mắt nàng, thân phận Tái Lôi đê tiện tới cùng cực, vậy mà dám ăn nói ngông cuồng đòi vả vào miệng mình, trong lòng nàng lúc này sát cơ tràn ngập, lập tức muốn động thủ.

Vù, một bàn tay, xuyên qua làn khói thuốc mờ ảo tóm gọn lấy trung niên nhân. Trung niên giận dữ: “Tên đầy tớ này ngươi dám........”

Binh không tốn nhiều sức, tóm cổ trung nhiên nhân vứt ra. Trong miệng hắn điếu thuốc vẫn đang nghi ngút khói, bàn tay hắn vỗ bồm bộp lên mặt trung niên: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này đây mà ngươi gọi đầy tớ này đầy tớ kia, thật là không phải lựa chọn thích hợp lắm đâu.”

Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp trở nên kinh hãi, tất cả sự tập trung của nàng đều bị Đoan Mộc thu hút lại, trăm triệu lần nàng không nghĩ tới là hồn tướng kia sẽ đột nhiên xuất thủ như vậy. Chủ nhân bị bắt, cục diện của nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Nàng gào lên chói tai: "Các ngươi điên rồi..." Bốp bốp bẹp, âm thanh của tiếng bạt tai chát chúa vang lên trong sảnh, cắt đứt tiếng gào thét chói tai của nàng.

Binh nhằm kỹ, đều tặng tát cho trung niên nhân kia vài cái bạt tai, khuôn mặt uy nghiêm của trung niên nhân giờ đây sưng vù như đầu heo, trung niên nhân kia tức giận run cả người lên, hắn chưa bao giờ trải qua sự nhục nhã như thế này.

“Hà hà hà, thủ hạ như lợn thế này sẽ làm liên lụy tới chủ nhân đó.” Binh vỗ vỗ lên khuôn mặt sưng vù của trung niên nhân, tỏ vẻ hiểu biết thông cảm.

Bỗng nhiên Binh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía nữ tử xinh đẹp: “Chủ nhục thì thần chết, sao ngươi không có chút nào biểu hiện tương tự thế nhỉ?”

Nữ tử kinh sợ giật nảy mình, dường như muốn bất chấp tất cả nhào về phía Binh. Thân hình Đoan Mộc nhoáng lên chắn trước mặt nữ tử.

Binh hất hàm về phía trung niên nhân: “Thuộc hạ của ngươi dường như không biết thương tiếc chủ nhân rồi.”

Bốp bốp bẹp, lại mấy cái bạt tai bay tới, đánh cho trung niên nhân kia ngất ngây nằm mơ cũng phải bật dậy.

Khuôn mặt nữ tử bỗng dưng cứng lại, nàng tức giận đến rung cả người, nhưng mà biết nếu như mình phản kháng nào khác chắc chắn chủ nhân của nàng sẽ rước thêm vô số nhục nhã hơn nữa. Nàng để im cho Đoan Mộc trói nàng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi sẽ hối hận!"

"Đa tạ quan tâm!", Binh cắn điếu thuốc, hít vào một hơi rồi làm bộ đáp lễ.

Cả hai bị trói nghiến lại, gương mặt bị tát cho sưng vù lên như đầu heo, không có chỗ nào trên khuôn mặt là không bị đánh sưng vù lên.

Binh nhè nhẹ thở ra từng vòng khói thuốc, ngoảnh mặt lại hỏi Tái Lôi: “Ngươi có muốn tự tay vả cho chúng ta cái không ?”

Tái Lôi nhìn lại Binh: “Ngươi có biết bọn chúng là ai không ?”

“Không biết” Binh lơ đễnh đáp lại. “Đương nhiên nếu bây giờ ngươi nói ra một chút cũng không muộn mà. Mà này ngươi nói tới hậu quả là gì đó? Loại chuyện cũ mèm như thế này cũng không cần quá chú ý, hiển nhiên là bọn chúng thấy ngươi thành đạt nên định bắt quàng làm họ, chúng ta không đem chúng chặt thịt nuôi chó đã là khoan dung cho chúng rồi. Nếu như Đường Thần Kinh mà đang ở chỗ này, chắc chắn bọn chúng đã bị đem đi băm chả rồi, ta đối với chúng như vậy là quá nhân từ.” Vừa nói Binh vừa gật gù thả làn khói thuốc mơ màng vào không khí.

“Thế lực của bọn họ rất lớn” Tái lôi cắn môi, tâm tình trở nên phức tạp, nàng biết rõ Binh làm thế là để xả giận cho nàng, nhưng mà....

Binh cười ha ha: “Chúng còn lớn hơn so với Quang Minh võ hội sao?”

Tái Lôi sửng sốt, cũng từ từ nở nụ cười: “Đúng là không thể so sánh.”

Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng, nói ra cũng đúng à, Quang Minh võ hội mà mọi người cũng không ai thèm để ý, cái gia tộc đáng ghét kia làm sao mà bọn họ để trong mắt được chứ!”

“Ngươi là cơ quan đại sư của chúng ta, bao nhiêu năm nay không cho ra cơ quan đại sư rồi? Sau này chúng ta làm ăn kiếm tiền còn phải trông cậy vào ngươi nhiều đó! Vậy mà chúng lại chạy tới trước mặt chúng ta định làm trò trèo tường khoét vách sao?”

Sau đó Binh cười ha ha, tỏa ra sát khí rồi đi tới trước mặt hai người, phun một ngụm khói vào mặt cả hai: “Năm đó đám gia hỏa dám làm như thế, tất cả đều đã bị ta đánh cho khóc cha gọi mẹ. Đáng tiếc là Đường Thần Kinh không có ở đây, nếu không hắn sẽ làm thế nào nhỉ? Đúng rồi, chắc chắn hắn sẽ đem các ngươi treo ngược lên, đúng rồi, cái tên gia hỏa không có văn hóa này thích nhất là tác phong như thế này. Không được rồi, ta phải cấp tốc bồi dưỡng cho hắn để hắn nâng cao kiến thức khoản này mới được.”

“Các ngươi dám sỉ nhục ta như vậy, các ngươi muốn như thế nào? Nói rõ ra xem nào!” Trung niên nhân trầm giọng nói.

Tâm cơ hắn thâm trầm, từ phẫn nộ nhanh chóng tỉnh táo trở lại, hắn cảm thấy Binh không hề có dấu hiệu nào là sắp bùng nổ, chỉ sợ là Binh đang có ý định khác.

“Nguyên nhân?” Binh nhìn trung niên nhân đầy thâm ý.”Nguyên nhân rất đơn giản thôi, ta làm thể để Tái Lôi được xả giận”. Vẻ mặt trung niên nhân hoàn toàn cứng đờ lại.

“Là đồng đội thì đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ nhau rồi. Tuy rằng không biết được mâu thuẫn giữa nàng và các ngươi nhưng mà chắc chắn chúng ta sẽ giúp nàng.” Binh cười hì hì nói: “Nàng là cơ quan đại sư của chúng ta, làm cho nàng xả giận thì tâm lý của nàng sẽ được thoải mái, hiệu suất làm việc sẽ tăng cao, đối với chúng ta thì như thế mới kiếm được nhiều tiên. Ông anh à, thời buổi này kiếm tiền không dễ đâu nha!”

“Các hạ nói vậy, có phải là quá nghiêm túc không?” Trung niên nhân trầm giọng nói: “Tái Lôi tuy rằng có chút thành tựu trên lĩnh vực cơ quan thuật, nhưng mà thực lực Hàn gia chung quy không phải là một chức vụ cơ quan sư nho nhỏ có thể so sánh được. Nếu như các hạ nguyện ý để Tái Lôi về với Hàn gia chúng ta, Hàn gia chúng ta nhất định sẽ có thể đưa ra cái giá làm cho các vị được hài lòng.”

Binh ngả ngớn phun 1 vòng khói, ngoảnh mặt lại nhìn Tái Lôi nháy mắt: “Thằng cha này thật nhiều tiền nhỉ.”

Khuôn mặt Tái Lôi không chút biểu tình: “Gia tộc Y Phàm của chòm sao Kim Ngưu là một trong các danh gia vọng tộc có lịch sử lâu dài.”

“Nghe tới nghe lui thì có vẻ là 1 núi tiền rồi!” Binh giật này mình.

Trên mặt nữ tử xinh đẹp lúc này tràn ngập vẻ kiêu ngạo, trung niên nhân thì trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng mà cũng không tự chủ được mà ưỡn ngực đứng thẳng lên.

“Vậy có thể đòi được không ít tiền chuộc để chuộc hai tên này rồi.”

Cả hai đang hí hửng thì bỗng ngây ra, lúc này đây họ cảm thấy lạnh lẽo, giờ họ mới biết ánh mắt Binh đang nhìn họ là nhìn hai kho báu di động.”

Trên mặt Tái Lôi hiện lên nụ cười nhạt: “Đối với hai người này đòi 18 ức cũng không phải là vấn đề lớn.”

Binh tức thì có chút hụt hẫng: “Ít vậy thôi sao, hai người này cũng không tệ lắm sao lại đòi được ít tiền vậy. Thôi không sao, thịt muỗi cũng là thịt cứ chấp nhận cái giá này cũng được.”

Trên mặt trung niên nhân đã đỏ hồng lên, lần nhục nhã này đã làm hắn không nhịn được nữa mà chửi ẩm lên: “Tái Lôi, trên người của ngươi cũng đang chảy dòng máu của gia tộc Y Phàm, không kể ân dưỡng dục cũng được, nhưng mà ngươi đối xử với trưởng bối của mình như thế này sao?”

Bốp.

Một cái bạt tai mạnh mẽ vang lên cắt đứt lời của trung niên nhân.

Ngữ khí Tái Lôi lạnh như băng: “Ngươi phải hiểu rằng, ngươi là trưởng bối của ai? Khi ta 12 tuổi, khi mẹ ta qua đời được 2 năm các ngươi đã trục xuất ta khỏi gia tộc. Ta thân cô thế cô không có đồng nào trên người, nếu như không gặp được lão sư thì ta đã sớm đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi? Thế nào hả ? Bây giờ Y Phàm gia tộc ở đâu nhảy ra đòi làm trưởng bối của ta sao?”

Tái Lôi quát lên chói tai: “Đoan Mộc”.

Đoan Mộc giật nảy mình: “Đại tỷ đầu.”

“Đem bọn chúng treo ngược lên cho ta!” Tái Lôi gằn từng chữ một qua kẽ răng.

“Vân!” Đoan Mộc hăng hái lôi hai người chạy ra ngoài.

"Tái Lôi ngươi dám!" Trung niên nhân kinh sợ giãy nảy nên.

"Y Phàm gia tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Nữ tử thét lên chói tai.

Đoan Mộc không nói gì, miễn phí cho mỗi người 1 cú đánh vào đầu lập tức ngất xỉu, trong lòng hắn lúc này đang lẩm nhẩm nghìn vạn lần không nên làm hại cá trong chậu… nghìn vạn….

Trầm mặc, gian phòng rơi vào trầm mặc.

Sự tức giận của Tái Lôi cũng dần biến mất, nàng chú ý tới vẻ mặt quái dị của Binh đang nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ tới bộ mặt tú lơ khơ này khi này rất nghĩa khí giúp đỡ mình nàng cảm thấy không vui lắm: “Ngươi muốn gì nói luôn đi cho gọn!”

“Hà hà, treo ngược lên, Tái Lôi à, ngươi và Đường Thần Kinh đúng là gần gũi nhau mà, quả nhiên là gia hỏa này tới làm cho vui cho mọi người thưởng thức mà”. Binh vuốt cằm trêu chọc.

Tái Lôi đặt mông ngồi xuống: “Chúng ta đã triệt để đắc tội với gia tộc Y Phàm rồi, ngươi có biết biệt hiệu của gia tộc Y Phàm ở chòm sao Kim Ngưu là gì không ? Gia tộc lưu manh, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù đó!”

“Ha ha, tiểu Tái Lôi, so lưu manh thì không có nhiều người có thể vượt qua được chúng ta ở khoản đó!”Binh cười hà hà.

“Ta đang nghiêm túc đó!” Tái Lôi trầm giọng nói: “Thế lực của gia tộc Y Phàm còn lớn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngươi, căn cơ của họ rất mạnh.”

Binh thản nhiên cười: “Không việc gì cả, trong lòng ta đã có tính toán rồi.”
***

"Bên này, mời." võ giả dẫn đường rất khách khí nói.

Hoa Thần Vân quan sát mọi nơi có thể, không khỏi âm thầm gật gù, quy mô to lớn của Tam Hồn thành đã vượt xa ánh mắt tưởng tượng của hắn. Ánh mắt hắn nhìn về phía tu luyện tràng.

Ánh đèn sáng như tuyết, tu luyện tràng rộng rãi tùy ý có thể nhìn thấy được cơ quan võ giáp đang tiến hành tu luyện. Không phải cơ quan võ giáp, mà đó là Cơ Quan Hồn Giáp.

Hắn ngừng lại, nghỉ chân quan sát, võ giả dẫn đường cũng không giục hắn, kiên trì ở bên hắn chờ đợi. Quả nhiên không hổ là Cơ Quan Hồn Giáp, Hoa Thần Vân rất nhanh đưa ra được kết luận của mình, loại cơ quan võ giáp này hoàn toàn mới so với cơ qua võ giáp truyền thống thì cường đại hơn nhiều.

Nghe nói cơ quan hồn giáp là do một vị đại sư tên Tái Lôi sáng chế ra, hơn nữa Tái Lôi còn là một vị nữ tử xuất chúng, Hoa Thần Vân không khỏi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ cùng mong đợi ở trong lòng.

Bỗng nhiên hắn chú ý tới chính giữa tu luyện tràng đang có treo 1 nam 1 nữ, hắn ngạc nhiên hỏi: “Đó là?’

Vị võ giả dẫn đường lườm một cái rồi hừ lạnh: “Nghe nói hắn là người của gia tộc Y Phàm gì gì đó, hắn tự nhận mình là trưởng bối của tiểu thư Tái Lôi. Hừ, tiểu thư Tái Lôi thật là đáng thương mà, 12 tuổi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, thiếu chút nữa là chết đói, nhưng mà giờ tiểu thư phát đạt rồi..... lũ chó má này thấy sang từ đâu chạy tới bắt quàng làm họ.”

Vị võ giả vô danh này nhìn về phía 2 người đang bị treo ngược kia, ánh mắt tràn đầy vẻ bất thiện.

Ở Y Phàm gia tộc...

Tái Lôi vậy mà là người của Y Phàm gia tộc!

Hoa Thần Vân bỗng cảm thấy sự tình lần này thật sự không dễ dàng chút nào.