Chiến Thần Bất Bại

Chương 4488




Chương 4488

 

Dù sao hai người bọn hắn cũng thất lễ trước.

 

Hơn nữa một khi chọc vào tên quái vật thời kỳ Chiến Quốc đó, dù đại tài của nước Tề ra mặt giảng hòa, họ cũng khó thoát được cái chết.

 

Thế nên cho dù thế nào Điền Khải cũng sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này thay Điền Văn.

 

“Hừ! Tôi lại nghĩ có thể là do chú làm đấy”, Điền Văn quay đầu lại nhìn Điền Khải, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

 

Chỉ cần hắn chết, người được lợi chẳng phải là Điền Khải sao?

 

Chỉ riêng điều này thôi, Điền Khải đã có động cơ vứt tội này cho hắn rồi.

 

“Điền Văn, e là anh không biết tính nghiêm trọng của chuyện này nhỉ? Ngụy Vinh Kỳ đã đến chỗ Ngô Khởi rồi, theo tôi được biết mặt dù Ngô Khởi không tự mình xuống núi nhưng con gái ông ta – Ngô Thiên Hoa đã chạy đến nước Ngụy rồi”.

 

“Con gái Ngô Khởi có sức chiến đấu thế nào thì không cần tôi phải nói nữa nhỉ? Với thực lực của cô ta, muốn giết anh hay tôi cũng chỉ là chuyện đơn giản”.

 

“Ngay cả Tử Cống cũng không thể làm gì được cô ta, anh vẫn còn muốn đẩy tội danh này cho tôi à? Nằm mơ đi!”

 

Nói đến cuối Điền Khải gần như đang gào lên.

 

Con gái của Ngô Khởi không nổi tiếng nhưng chỉ có người ở ngoài lãnh thổ mới biết cô gái này đáng sợ thế nào.

 

Miêu tả cô ta bằng từ La Sát cũng không đủ, chỉ cần cô ta ra tay thì trong hàng ngàn mét, dù là vài đại tài xa xưa cũng phải thận trọng với cô ta.

 

Dù ngại thể diện của nhà họ Khổng và Thiên Đạo Minh Ước, Ngô Thiên Hoa cũng sẽ không làm tới cùng, nhưng tính mạng của hai người đã bước vào giai đoạn đếm ngược.

 

“Hừ, chú cũng biết chuyện này sao?”, Điền Văn cười mỉa, lạnh lùng hỏi ngược lại.

 

“Sao có thể là tôi được?”, Điền Khải bị Điền Văn chọc tức, hai bên lập tức giương cung bạt kiếm với nhau.

 

“Hai cậu chủ, tôi hơi hoang mang rồi đấy, cho dù chuyện này là do ai làm, đều phải trấn áp sự kiêu căng của người Ngụy, dù đối với người Tề hay với Đông Vực cũng đều là chuyện tốt, cần gì phải đùn đẩy trách nhiệm?”

 

Khổng Tích mỉm cười nhìn hai người nói.

 

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một luồng sáng bỗng chốc lao đến.

 

Mặt mày Tử Dư lạnh băng nhìn hai anh em Điền Văn hỏi: “Nói! Rốt cuộc là ai làm?”

 

Bây giờ chuyện này đã không giống chuyện vặt như trước, cái chết của Ngụy Võ Hầu đã dấy lên một làn sóng lớn, tính nghiêm trọng của chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.

 

“Không phải tôi làm”, Điền Văn lạnh lùng nói.

 

“Là cậu à?”, nói rồi Tử Dư quay sang nhìn Điền Khải, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, sát khí ngút trời.

 

“Trước tiên đừng vội ra tay”.

 

Đúng lúc này Hachiki Orochi cũng bước lên luồng sáng chạy đến đây.