Chiến Thần Bất Bại

Chương 4417




Nếu không, các thế lực ở Tây Vực sao lại có thể chấp nhận nhà họ Trương?

 

Nhưng sau khi đa số những người lão làng đến chiến trường ngoài vũ trụ thì chuyện liên quan đến Long mạch cũng ít người biết đến. Dù có người biết đến Long mạch cũng chỉ biết đại khái không cụ thể tác dụng lớn nhất của Long mạch đó là trấn giữ âm phủ.

 

Ngay cả Điền Văn và Điền Khải cũng bỏ qua chuyện này trước khi đến, nhưng bây giờ âm phủ đột nhiên tấn công, còn có khuynh hướng xông vào thế giới mặt đất, bản chất của vấn đề đã hoàn toàn thay đổi.

 

Lúc này, Điền Văn không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại có thể bình tĩnh như vậy.

 

Lúc này, dù là đám người Điền Văn cũng không dám xúc phạm Tiêu Chính Văn, thay vào đó họ sẽ nhỏ giọng cầu xin anh.

 

Dù sao chính anh đã đưa người nhà họ Trương về Đế Khư, thậm chí có khả năng cao là nhà họ Trương đã gia nhập vào điện Thần Long.

 

Lúc đầu, không ai coi trọng gia tộc suy tàn này, càng không xem Trương Việt ra gì, nhưng bây giờ lại trở thành con bài thương lượng có trọng lượng nhất trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Sắc mặt hòa thượng Tanaka hết sức khó coi, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, vừa rồi còn lớn lối đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, trong thoáng chốc lại phải đi cầu xin anh, Tiêu Chính Văn dễ nói chuyện vậy sao?

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có thể không tính toán chuyện trước đó, nhưng thể diện của ông ta phải để ở đâu?

 

“Cố chấp không buông”.

 

Thấy hòa thượng Tanaka còn đang do dự, Caseus hừ một tiếng, tiến lên một bước, cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tôi thay mặt mọi người xin lỗi anh”.

 

“Thật ra, ai có mắt cũng đều cũng có thể thấy anh có phải là thủ phạm hay không”.

 

Khi Caseus nói điều này, gã đã lập tức vạch trần những lời nói dối của đám người Điền Văn.

 

Sắc mặt anh em Điền Văn cũng trở nên xấu xí.

 

“Cậu Tiêu, mặc dù giữa cậu và tôi có chút hiểu lầm nhưng đại cục đang bị đe dọa, nên tôi mong cậu Tiêu có thể để tâm đến tình hình chung và đặt ân oán cá nhân sang một bên trước”.

 

Hòa thượng Tanaka đỏ mặt, mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

 

“Đại cục?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo, từ tốn rót một tách trà rồi thưởng thức.

 

“Tôi lại muốn hỏi các người, thế nào gọi là để tâm đến đại cục?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của những người có mặt ở đó lập tức trở nên vô cùng khó coi.

 

Lúc này bên ngoài đã sôi nổi bàn tán về chuyện này.

 

“Mẹ kiếp, hòa thượng cái quái gì chứ, tôi thấy ông ta là một lão già không biết xấu hổ”.

“Mặt dày như vậy chắc là được luyện chế từ vàng nhi? Vừa rồi còn muốn giết người ta, bây giờ lại bảo người ta tập trung vào đại cục, tôi khinh!”

Nhất là Hoa Quốc ở thế tục càng tức giận lớn tiếng mắng.

Mới vài phút trước, thông qua Thiên Kinh họ có thể nhìn thấy rõ đám người Điền văn đều kiêu ngạo chỉ trích dù không biết đối phương có tội hay không.