Chiến Thần Bất Bại

Chương 423: Khúc xương màu vàng kim




"Biết tại sao ngươi còn sống không?" Tái Lôi nháy nháy mắt với Đoan Mộc, làn thu ba lưu chuyển, thản nhiên cười.

Đoan Mộc rất thành thật gật đầu: "Biết rõ, huấn luyện viên binh khí kiêm bồi luyện."

"Nói quá đúng." Tái Lôi vén vén tóc mái, phong tình vạn chủng: "Yên tâm rồi chứ, thân ngươi kiêm hai chức phận, tiền lương ta sẽ cấp ngươi nhiều hơn một phần. Đáng tiếc Xích Quang có tác dụng hữu hạn, dường như chẳng ai thích dùng đao, ai, cũng không thể lãng phí a, cái đứa chết tiệt này hiện tại chỉ có thể bồi luyện. Hoặc là ta khai phá một loại cơ quan hồn giáp dùng đao? A, cái này phải tìm Đường Sửu thương lượng thương lượng mới được."

Tái Lôi nói xong lời cuối cùng thì lẩm bẩm.

Đoan Mộc rất thức thời mà không tiếp chuyện, lời nói với nữ nhân này không được tùy tiện. Nhưng mà ngữ khí Tái Lôi vẫn làm cho gã cảm thấy bi ai thay cho Xích Quang, chỉ sợ Xích Quang còn không biết, y đã bị nhìn chăm chú. Tái Lôi không nghiền nát y hoàn toàn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tái Lôi phục hồi lại tinh thần, cười hì hì: "Đúng rồi, tỷ tỷ thế là rất xem trọng ngươi a, đặc biệt an bài ngươi đến tổ Giáp, Xích Quang phụ trách tổ Ất. Một tháng sau, hai tổ sẽ tiến hành đối kháng thực chiến, tổ nào thua sẽ phải nhận lấy nghiêm phạt a. Tỷ tỷ có thể lén nhắc nhở ngươi sớm, nghiêm phạt ngươi tuyệt đối sẽ không thích đâu đấy."

Nhìn thấy vẻ mặt cười mà như không cười của Tái Lôi, Đoan Mộc rùng mình vô thức một cái, cái nữ nhân này thì chuyện gì cũng đều làm được a!

ở trong lòng Đoan Mộc hạ quyết tâm, dù là như thế nào cũng phải để tổ Giáp thắng lợi!

Gã đã từng kiểm chứng thực lực hai tổ, cái đấu pháp chỉnh thể làm cho gã ấn tượng khắc sâu. Tái Lôi an bài đối với gã và Xích Quang, gã cũng cảm thấy kỳ thực rất thích hợp.

Tuy nhiên, có bao nhiêu binh đoàn được hoàng kim võ giả bồi luyện? Có điểm xa xỉ...

Những ngày này, gã luôn luôn suy nghĩ cái chi binh đoàn cơ quan này, trong lòng có chút phán đoán và suy luận. Nhưng mà khi gã chân chính tiếp xúc mới giật mình phát hiện, cảnh giới những võ giả cơ quan này đều cực kỳ thấp kém.

Lục giai, cái này là trình độ bình quân, đối với binh đoàn mà nói, cái trình độ này cũng thấp quá. Thế nhưng, chỉ là một nhóm võ giả trình độ thấp như thế mà trải qua phối hợp, vậy mà lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như thế, võ tướng trình độ cao tới mức làm gã cực kỳ giật mình.

Tuy nhiên, nếu là cảnh giới những võ giả cơ quan này tiếp tục tăng một hai giai thì sao nhỉ?

Vậy cái chi binh đoàn này, sẽ biến thành cái dạng gì?

Từ khi cái ý nghĩ này nảy ra thì cứ quanh quẩn bên trong đầu Đoan Mộc không rời. Mà tiếp xúc thêm một bước nữa, gã phát hiện, sở dĩ những võ giả cơ quan này cảnh giới thấp có quan hệ trực tiếp tới việc bọn họ tiếp thu trình độ bồi dưỡng tu luyện thấp.

Không có danh sư chỉ điểm, tài nguyên thiếu thốn...

Nếu như những điều kiện này có thể thỏa mãn, thực lực những võ giả cơ quan này sẽ tiến nhập một giai đoạn tăng trưởng cao tốc. Tuy rằng những người tuổi trẻ này không phải mỗi cái người đều là thiên tài, nhưng mà phát triển đến thất giai bát giai, nhưng không có bao nhiêu vấn đề.

Đây là điểm khác biệt giữa thế gia nhà giàu có với gia tộc phổ thông, đối với thế gia nhà giàu có mà nói, bọn họ đã nghiên cứu ra trọn vẹn hệ thống hợp lý hữu hiệu để bồi dưỡng. Chưa chắc thời nào cũng có thiên tài xuất hiện nhưng bồi dưỡng là thủ đoạn rất hữu hiệu có thể làm bọn họ có được một nhóm võ giả xuất sắc.

Thế gia thường rất ổn định, lực sinh tồn càng ngoan cường có quan hệ với điểm này. Mỗi một thế gia có một phương pháp bồi dưỡng nhưng đều là giữ kín không nói ra, tuyệt đối không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Mà những người nắm giữ những kỹ xảo này đều chính là những cường giả. Cường giả thực lực cường đại, lý giải bọn họ đối với vũ kỹ rất là sâu, nghiên cứu đối với quá trình tu luyện nên như thế nào cũng sẽ sâu hơn rất nhiều so với võ giả phổ thông. Bọn họ kém hơn thế gia từng đời hoàn thiện tích lũy, nhưng thiên tài lại có kinh tài tuyệt diễm để bọn họ có thể khai sáng một lưu phái, khai sáng một tân thế gia.

Đoan Mộc là một vị võ giả động não cực giỏi như thế, cái này cũng giải thích vì sao gã có thể nhiều lần kích sát võ giả mạnh hơn so với bản thân.

Sở dĩ gã đồng ý ngay, ngoại trừ bảo mệnh thì còn có một nguyên nhân, chính là gã hiếu kỳ đối với những võ giả cơ quan này. Trình độ võ giả cơ quan là lục giai, vậy mà lại có thể đánh bại Lưu phong đoàn, điều này lúc trước gã tuyệt đối không nghĩ đến.

Gã ý thức được giá trị trong đó.

Gã bắt đầu nghĩ, phải dùng phương pháp nào để đề cao cảnh giới của những võ giả cơ quan này. Cảnh giới của những võ giả cơ quan này tựa như khối gỗ thấp nhất của thùng gỗ, nếu như có thể đưa nó tăng cao mấy phần, như vậy...

"Hoắc Phu Mạn(Hoffman), ngươi nghĩ như thế nào?" Tái Lôi ngừng vẻ tiếu ý trên mặt.

Trong lòng Đoan Mộc run lên một cái, gã không né tránh ánh mắt Tái Lôi, thản nhiên nói: "Chuyện ta đáp ứng hắn đều đã làm rồi, ta đã không nợ hắn gì nữa. Hơn nữa, ta với lão bản đã đính võ hồn khế ước."

Tái Lôi thản nhiên cười: "Đúng rồi, hiện tại mọi người đều là người mình rồi a, rất tốt, nỗ lực lên a, không nên bị Xích Quang đánh bại nhé."

"Ta biết rõ rồi."

Đoan Mộc gật đầu, xoay người đi ra phía ngoài.

Đi khỏi tầng hầm ngầm, tu luyện tràng đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng vọng đến âm thanh hô quát gào thét, từng cái thân ảnh khổng lồ dưới ánh đèn chạy nhanh bứt phá. Trước mắt đều là những người đầy những ý chí tiến thủ, Đoan Mộc có chút mong đợi đối với tương lai.

Sắc mặt Vu Hạ trầm tĩnh, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Tháp Đốn tuy rằng tại tân Tiên Nữ cung an bài lực lượng phòng thủ, nhưng mà lão không ngờ thực sự sẽ có người động thủ. Hơn nữa tân Tiên Nữ cung vừa kiến lập, quy mô không lớn, bố trí các loại phòng thủ cũng không đủ nghiêm mật.

Vu Hạ chẳng có chút bảo lưu, lực lượng thủ hạ đều xuất hiện, tức thì thế như chẻ tre. Cao Nguyên binh đoàn bất ngờ không kịp phòng bị, đối diện những võ giả thực lực cường đại này, căn bản vô pháp tổ chức tiến công có hiệu quả.

Đặc biệt là thất đao thủ hạ Vu Hạ, bọn họ thân như huynh đệ, phối hợp ăn ý, thực lực mỗi người cao siêu. Phòng tuyến vội vàng lập ra thì sao có thể chống lại bọn họ, vài lần qua lại mà phòng tuyến đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Sắc mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) trắng bệch, nàng không ngờ Vu Hạ cũng dám dùng thủ đoạn động chạm đến cả thiên hạ, gây bất lợi cho nàng!

Tiên Nữ hoàn yên lặng bất động, gần đây nhất tinh lực Tiên Nữ tọa đều được nàng điều động để chế tác bí bảo, Tiên Nữ hoàn tổn hao khá lớn. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) tự hiểu được, dù cho Tiên Nữ hoàn hoàn hảo không tổn hao gì, nàng cũng không phải đối thủ của những người này.

Nhất là số một tay chân thủ hạ Vu Hạ kia đều là những nam tử giỏi giang tinh tế nhanh nhẹn dũng mãnh, đao pháp lợi hại vô cùng. Một mình hắn đã có thể chống lại hơn phân nửa tinh lực phòng tuyến thì những người khác mới có thể thong dong như thế.

Phòng tuyến cận kề nguy hiểm.

Bỗng nhiên, một luồng năng lượng ba động kinh người từ phía xa xa đột nhiên bạo phát.

Cái này là...

Mọi người vô thức ngừng lại, bởi vì cái luồng năng lượng ba động này cường đại đến mức làm người ta khiếp đảm, mỗi người chỉ cảm giác khí huyết bốc lên.

Sắc mặt Vu Hạ khẽ biến, điện hạ đã vận dụng kiện đồ vật kia...

Đúng lúc hắn kinh nghi bất định, luồng năng lượng ba động đáng sợ kia tự nhieenn ngừng lại, tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất vừa mới rồi chỉ là ảo giác.

Vu Hạ cảm giác hô hấp bản thân cơ hồ đều dừng lại, một ý niệm đáng sợ chiếm cứ toàn thân hắn!

Không... Không thể nào như thế...

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, luồng năng lượng ba động đáng sợ kia không còn có xuất hiện.

Sắc mặt Vu Hạ trắng bệch như tờ giấy, thanh âm hắn run rẩy, tê rống như bệnh tâm thần: "Thoái! Chúng ta thoái!"

Thủ hạ không khỏi kinh hãi.

"Đại nhân..."

Khuôn mặt Vu Hạ vặn vẹo, lớn tiếng quát lên: "Thoái! Lập tức thoái! Rời khỏi cái gã Đường Thiên nơi kia!"

Mấy tên võ giả phản ứng nhanh, sắc mặt cùng nhau biến.

Nhìn địch nhân thối lui giống như thủy triều, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đang kiên cường chống đỡ cũng cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng, một cảm giác hoảng sợ dâng lên, ngay cả tay chân cũng nhũn cả ra.

Những tên này tại sao lại lui...

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nhớ tới câu nói Vu Hạ trước khi đi, tức thì giật mình một cái: "Đường Thiên có nguy hiểm! Nhanh nói cho đại tướng quân tới trợ giúp Đường Thiên!" Nguồn tại http://Truyện FULL

An bài xong chuyện này, nàng mới đặt mông ngồi dưới đất.

Ngồi yên hồi lâu, nàng dần dần từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần. Nàng ngồi ở trên bậc thang, cầm lấy tóc, vắt hết óc.

Đám Vu Hạ điên rồi sao? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Đại Hùng tinh!

Nàng nghiến răng nghiến lợi, ngón tay nắm chặt quần áo, khớp ngón tay trắng bệch.

Giản Phong Nguyên ngơ ngác nhìn quỷ đầu đao trong tay chỉ còn lại có nửa đoạn, tử vong uy hiếp làm cho toàn bộ chiến ý hắn thoáng cái không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lực lượng trong cơ thể chỉ nháy mắt bị lấy đi, chân mềm nhũn ngồi thùm thụp dưới đất.

Vinh Nhu ngây người ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Y biết rõ lão Giản lõi đời luôn luôn khéo đưa đẩy, nhưng cũng không ngờ ý chí y lại bạc nhược đến như thế.

Y càng không nghĩ tới chính là thực lực ba người này vậy mà lại mạnh mẽ như thế.

Nhất là Đường Thiên...

Ánh mắt Vinh Nhu ngơ ngác mà nhìn Đường Thiên. Đến tận bây giờ y vẫn vô pháp tưởng tượng, cái đứa chết tiệt này làm thế nào chiến thắng điện hạ.

Phạm vi ảnh hưởng của trận chiến đấu này cực lớn.

Trang viên nơi Đường Thiên ở lại, đã hóa thành phế tích, mấy cái trang viên xung quanh cũng bị ảnh hưởng lớn nhỏ khác nhau.

Hạc thong dong đi tới trước mặt Giản Phong Nguyên và Vinh Nhu, một người một kiếm đâm xuống, phong lại kinh mạch bọn họ.

Làm xong đoạn kết đâu vào đấy, nhấc Lăng Húc hôn mê lại đây, Hạc nắm kiếm đi tới trước mặt Đường Thiên, bình tĩnh nói: "Đường thần kinh, còn lại giao cho ngươi đấy."

Nói vừa xong, hắn tựa như căn gỗ cọc, đổ thẳng tắp về phía sau mà hôn mê.

Liên tục bảy cái kiếm luân hạc vũ, Hạc thành công mà đánh nát quỷ đầu đao của Giản Phong Nguyên, cũng triệt để đánh tan ý chí chiến đấu và chiến ý của Giản Phong Nguyên. Nhưng mà thể lực và chân lực của Hạc cũng tan thành mây khói.

Hắn cố chống đỡ đến bây giờ, hoàn toàn là một hơi cố chèo chống, hiện tại tâm thần buông lỏng bèn dứt khoát hôn mê.

Đường Thiên bị Hạc làm giật nảy mình, vội vàng kiểm tra cẩn thận thì phát hiện Hạc chỉ rơi vào tình trạng kiệt sức mới trầm tĩnh lại. Lăng Húc cũng không việc gì. Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phệt xuống dưới đất.

Động tác ngồi xuống xé động vết thương trên thân, tức thì đau đến há cả miệng.

Bỗng nhiên, hắn chú ý tới một khối kim loại gì đó trong trong bên chân, hắn vội vàng nhặt lên. Cái này là đồ vật trong cánh tay Yến Đồ, nhớ tới một trận mới rồi đánh đấm, Đường Thiên còn sợ hãi.

Quá mạo hiểm rồi, nếu bản thân chậm một giây, cái đồ vật này phóng thích triệt để thì phỏng chừng bản thân đã chết rồi.

Luồng năng lượng ba động kinh khủng, hiện tại hồi tưởng lại, tâm lý Đường thiếu niên hoảng sợ.

Sau khi cánh tay phải Yến Đồ bay ra ngoài, liền bốc lên một luồng hỏa diễm, hiện tại đã thành tro tàn, chỉ còn lại có cái đồ vật này. Không cần phải nói, Đường Thiên cũng biết cái này là kiện bảo bối.

Đường Thiên hiếu kỳ mà đưa đến trước mắt, cái này là một mẩu xương cốt kim sắc, hình dạng chẳng giống cái gì mà chỉ cực kỳ tinh xảo trơn trượt.

Chẳng lẽ là hoàng kim bí bảo? Tuy nhiên, thoạt nhìn, giống như cũng không có bộ dáng quá lợi hại. Vào tay thì ấm áp, nặng trịch, còn lại không có chỗ nào đặc biệt.

Bàn tay Đường Thiên bị thủng vài chỗ, tuy rằng không sâu, nhưng chảy ra không ít huyết.

Đường Thiên ngắm nghía kim xương, không ít vết máu dính tại trên xương. Vệt máu loang lổ rơi xuống, nhanh chóng chìm trong kim xương, tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng vào lúc này, biến cố chợt sinh.