Chiến Thần Bất Bại

Chương 4158




Chương 4158

 

Ngay cả Thanh Liên cũng đã chú ý tới khí tượng phía Thiên Cung Bắc Cực, đồng thời trong lòng cũng thầm lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao trận pháp phân thân cũng nằm trong tay Tiêu Chính Văn, do Tiêu Chính Văn quyết định, bà ta sốt ruột cũng không có tác dụng gì.

 

“Tiêu Chính Văn, nếu bây giờ cậu hối hận thì vẫn còn kịp đấy!”, ông lão Trục Nhật cầm hộp gỗ trong tay, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta vừa cho Tiêu Chính Văn thấy tác dụng của Khí Vận Đan thông qua đám người Vương Vũ, nếu đổi lại là người khác, e rằng đã quỳ xuống cầu xin ông ta rồi.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với đan dược!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn rời đi mà không quay lại.

 

Hôm nay bị Tiêu Chính Văn từ chối mấy lần tiên tiếp, trên mặt ông lão Trục Nhật cũng lộ ra vẻ tức giận.

 

“Tiền bối, để tôi đi giữ hắn lại!”, người thanh niên bên cạnh ông lão Trục Nhật đứng lên nói.

 

“Không cần vội, mấy ngày nữa tự khắc sẽ có người xử lý cậu ta!”, ông lão Trục Nhật thấp giọng nói.

 

Đám người Vương Vũ lúc này đều đang trong hư không, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn trong cơ thể, bọn họ đã tìm lại được sự tự tin lúc trước.

 

Đế Cảnh cấp một không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, không đồng nghĩa với việc Đế Cảnh cấp ba cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp chín, chênh lệch hai bên quá lớn, bốn cảnh giới nhỏ nhưng lại vô cùng khác biệt.

 

“Tiêu Chính Văn, trong thánh hội Vạn Tông, tôi nhất định sẽ trả lại hết nỗi nhục này!”, Vương Vũ nắm chặt tay, ánh mắt đầy sát ý.

 

Sau khi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, Tiêu Chính Văn nhanh chóng về thành Đại Phong.

 

Thấy Tiêu Chính Văn dẫn theo một cậu bé kỳ quái, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói: “Đứa trẻ này là ai?”

 

Dù sao ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn cũng không có gia đình, càng không có tình nhân, sao đột nhiên lại xuất hiện một đứa trẻ sáu bảy tuổi?

 

“Nó là cậu bé canh cửa ở Thiên Cung Bắc Cực, sau này, để nó ở lại Nguyệt Hoa Các đi!”, Tiêu Chính Văn nhìn cậu bé phía sau.

 

Tần Lương Ngọc liếc nhìn cậu bé kia, thấy cậu bé cũng khỏe mạnh kháu khỉnh, liền bước lên trước, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Sau này cháu ở lại Nguyệt Hoa Các nhé!”

 

“Vâng!”, cậu bé gật đầu rồi quay lại nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cảm kích.

 

“Đi đi, sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho cháu!”, Tiêu Chính Văn xua tay, sau đó quay sang nói với Tần Lương Ngọc: “Người của điện Thần Long tập hợp đủ chưa?”

 

“Đủ rồi, chỉ là gần đây, ông Lưu không sống thật không dễ dàng!”, Tần Lương Ngọc cười nói.

 

“Ồ? Sao thế?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Bởi vì giới thế tục đang rất lớn mạnh ở thành Đại Phong, nhiều nơi xung quanh thành Đại Phong được mở rộng, xây dựng các tòa nhà cao tầng, thậm chí đất của tổ tiên Lưu Bá Ôn cũng bị chiếm dụng, ông ta vui được mới là lạ!”