Chiến Thần Bất Bại

Chương 402: Đệ nhất đại tỷ đầu




Đoan Mộc rất cẩn thận, kinh nghiệm tiềm hành của gã cực kỳ phong phú, bất kể là khả năng khống chế bóng, hay là khả năng áp chế tiếng động phát ra đều hoàn mỹ không chút khiếm khuyết. Gã cảm thấy đêm nay mình đang ở trạng thái thật tuyệt hảo, thân thể đang ở trạng thái hưng phấn tột độ, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, mỗi khi cơ thể đang ở trạng thái như thế này, gã đều phát huy vượt xa trình độ thường ngày, và giành được thắng lợi không thể tưởng tượng nổi.

Bỗng nhiên, tai gã chợt động.

Trên mặt gã lập tức lộ ra vẻ phòng bị, ngay sau đó con ngươi trong mắt gã bỗng co lại.

Chỉ thấy mấy con sói cơ quan lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên tường thành cách đó không xa, trên thân con sói cơ quan ánh lên ánh mờ của kim chúc.

Sói thanh đồng!

Đoan Mộc nín thở, toàn thân giống như một cái bóng co lại trong góc. Đoan Mộc rất trấn định, gã đã sớm dự liệu trước sẽ gặp phải cơ quan thú, nơi đây có rất nhiều cơ quan sư xuất sắc như vậy nếu không có cơ quan thú mới là chuyện kì quặc.

Những con sói thanh đồng này xếp thành một hàng, đi dọc theo tường thành tuần tra.

Trong góc, Đoan Mộc cẩn thận đánh giá những con sói thanh đồng này, trong lòng thầm khen, thủ pháp chế tác của bọn chúng quả thật rất tinh xảo. Những con sói thanh đồng này lớn cỡ con sói bình thường, nhưng điểm khác biệt với những con sói cơ quan khác là ở chỗ hình dạng của chúng nó nhìn qua rất tinh xảo. Không có những khớp xương dày đặc, thể hình cũng không to lớn, bọn chúng giống như một tác phẩm nghệ thuật, vô cùng đẹp đẽ. Nhưng những móng vuốt và hàm răng mầu lam khiến chúng nhìn rất nguy hiểm.

Động tác của bọn chúng hết sức mềm mại và linh hoạt, bàn chân bước lên mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ,khi chúng xếp thành hàng trông giống như đội ngũ quân đội vậy.

Mất nhiều ngày điều tra khiến Đoan Mộc hiểu rất rõ về tòa căn cứ này. Có rất nhiều người của Tam Hồn thành đều vô cùng kiêu ngạo mà xưng đây là căn cứ có cơ quan thuật tiên tiến nhất, hiện tại tận mắt nhìn thấy đúng là không phải nói bừa.

Đoan Mộc có kiến thức rộng rãi, trình độ chế tác sói cơ quan sói đến trình độ như vậy cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy.

Dường như đám sói cơ quan không hề phát hiện ra gã, vẫn giữ nguyên cái tốc độ không nhanh không chậm tiến về phía này không hề lộ ra chút bộ dáng chuẩn bị công kích nào cả.

Nhưng đúng lúc này, phía chân tường thành phía ngoài truyền đến những thanh âm sàn sạt, Đoan Mộc cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lúc này đám sói cơ quan đã cách gã rất gần rồi, vì thế gã không thể nào tìm hiểu xem rốt cuộc ở đó phát sinh ra chuyện gì.

Trong lòng gã bỗng xuất hiện một tia bất an.

Trước đây gã chẳng để đám cơ quan sư vào trong mắt, trong tất cả các chức nghiệp, thời gian cơ quan sư bị chìm xuống thực sự quá dài, thời gian dài như vậy chỉ có cơ quan võ giả là có thể sánh ngang với bọn họ.

Nhưng lúc này gã mới phát hiện ra, cơ quan sư đúng là chức nghiệp khiến người ta phải phiền lòng, tầng tầng lớp lớp các đồ vật kì quái khiến người ta khó mà phòng bị cho được. Đặc biệt là những cơ quan sư có trình độ rất cao lại càng khiến cho người ta cảm thấy phiền phức.

Bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu có một cái bóng đang hạ xuống.

Đoan Mộc bỗng ngẩng đầu, chẳng biết từ khi nào, những cánh dù đồng thau kia đã bay ra khỏi tường thành.

Chẳng lẽ bên ngoài cũng có người sao?

Tuy Đoan Mộc hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng yên tâm trở lại, những kẻ nhìn chằm chằm vào thanh đồng cơ tuyệt đối không chỉ có riêng mình gã, có lẽ đêm nay cũng là thời điểm những người khác ra tay hành động.

Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải chuyện xấu đối với gã, đục nước béo cò luôn mang lại lợi ích cho bản thân. Trước khi chưa biết rõ tình hình ra sao tuyệt không lên hành động thiếu suy nghĩ, đó chính là kinh nghiệm của gã.

Đoan Mộc không hề động đậy.

Bên trong căn cứ đã nháo nhào thành một mảnh.

Đêm nay, nơi tiểu tổ do Mặc Tử Ngư phụ trách thủ hộ, một đám người đang vây quanh quang mạc thảo luận hết sức sôi động.

"Cái tên gia hỏa này đầu óc bị động kinh rồi sao? Chạy đến tập hỏa khu, đó chính là nơi có hỏa lực mạnh nhất của chúng ta a!" Trên mặt một gã học viên lộ ra vẻ không thể hiểu nổi.

Mặc Tử Ngư ôm hai tay, thuận miệng đáp: "Nhân gia là cao thủ mà!"

"Cao thủ đều suy nghĩ ngu ngốc như vậy sao?" Một học viên khác trên mặt đầy khờ dại hỏi.

Mặc Tử Ngư lườm tên học viên này một cái rồi nói: "Thế cứ thông minh là có thể làm cao thủ hay sao?"

"Thâm ảo! Lão đại, những lời này của người thật quá thâm ảo và kinh điển rồi!"

Các học viên tâng bốc liên tục như nước thủy triều, Mặc Tử Ngư đành cam tâm gánh chịu, ý vị sâu xa vỗ vai học viên: "Tiểu tử, nỗ lực rất tốt!"

"Lão đại, chúng ta cứ như đứng yên nhìn như vậy sao?" Một tên học viên khác không cam lòng hỏi.

Mặc Tử Ngư liếc mắt lườm hắn một cái: "Làm sao? Lẽ nào ngươi định tranh đoạt sinh ý với đại tỷ đầu hay sao?"

Tên kia học viên lập tức rụt cái cổ lại, yên lặng không dám lên tiếng.

Mặc Tử Ngư cảnh cáo: "Có biết trong cái căn cứ này người nào là người không thể chọc vào nhất không?"

Tên học viên vừa mới nói chuyện lầm bầm nói: "Lão đại ngươi sẽ không nói là Tái Lôi đại tỷ đầu chứ!"

"Thừa lời!" Tay Mặc Tử Ngư trực tiếp đập một cái lên đầu tên học viên naỳ, ánh mắt đảo qua đám người còn lại cảnh cáo: "Về sau cả đám nhớ kỹ cho ta, người nào cũng có thể trêu chọc,nhưng tuyệt đối không thể trêu chọc đại tỷ đầu!"

"Lão đại, không khoa trương như vậy chứ..." Tên học viên bị gõ ủy khuất nói.

"Khoa trương?" Mặc Tử ngư cười nhạt: "Biết vì sao ta là tổ trưởng còn ngươi chỉ là tiểu rắm rắm không? Đó là bởi vì sự chênh lệch trong thưởng thức và ánh mắt nhìn người! Binh đại nhân là đại nhân vật lão căn bản chẳng hơi đâu mà quản lí sự tình phía dưới. Sửu lão đại chúng ta cũng đã đắc tội rồi, nhiều lắm cũng chỉ bị nghiêm phạt là huấn luyện hay cấm đoán gì gì đó. Nhưng mà các ngươi nghĩ mà xem, nếu đắc tội đại tỷ đầu sẽ có cái kết quả như thế nào?"

Mặc Tử Ngư tiếp tục cười nhạt: "Vào thời điểm các người đang huấn luyện, đột nhiên cót két một cái rồi tan vỡ, các khớp xương của cơ quan hồn giáp đều gẫy lìa, sau đó ngươi sẽ giống như một con thiên nga đầy ưu nhã, ngay cả khi bay ra ngoài cũng vẽ lên một đường cong thật ưu nhã. Nếu như người đang chiến đấu thì sao, ngươi sẽ biến thành một con tử thiên nga ưu nhã. Động chút đầu óc đi, nhờ cậy, nhân gia quản lí hậu cần, chỉ cần động động ngón tay là cái mạng nhỏ của các ngươi cũng sẽ không còn rồi."

Tên học viên nuốt nuốt nước miếng: "Lão đại, ngươi nói cũng quá dọa người rồi..."

"Dọa người?" Mặc Tử Ngư dùng ánh mắt đầy thương hại nhìn đám học viên non nớt rồi tiếp tục cười nhạt: "Đó mà là hù dọa sao? Các ngươi quá non rồi!"

Hắn chính lại giọng nói, mô phỏng theo ngũ khí của Tái Lôi, tay bắn ra một cái Lan Hoa chỉ: "Gần đây chúng ta nghiên cứu ra một loại cơ quan hồn giáp hoàn toàn mới, vì kiểm tra và đo lường tính năng của nó trong thực chiến, tạm thời sẽ do tổ Giáp thí nghiệm trước xem sao."

"Đây là chuyện tốt a!" Các học viên dồn dập trả lời mang theo nghi hoặc không giải được.

"Chuyện tốt sao?" Lan hoa chỉ của Mặc Tử Ngư chỉ vào mấy tên học viên: "Sau đó, ngươi, ngươi, ngươi chết rồi."

"Sao ta lại chết được a? Lão đại." Trên mặt tên học viên bị chỉ đầy vẻ không hiểu.

"Cơ quan trục trặc dẫn đến sự cố ngoài ý muốn trong huấn luyện." Trên mặt Mặc Tử Ngư không chút biểu tình.

Tê, mọi người cùng hít vào một ngụm lãnh khí, đám tiểu đồng thuần khiết bọn bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Lan Hoa chỉ của Mặc Tử Ngư lại tái xuất giang hồ, mô phỏng theo giọng nói đầy thương cảm của Tái Lôi: "Không ngờ cái cơ quan hồn giáp này lại có khuyết điểm nghiêm trọng đến vậy, chúng ta sẽ đem nó cải tạo lại một lần nữa. Học viên hi sinh vì sự nghiệp phát triển cơ quan hồn giáp của chúng ta, đó chính là cống hiến không thể xóa nhòa, chúng ta vô cùng kính trọng hắn."

Trên mặt đám tiểu đồng đầy vẻ kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Mặc Tử Ngư chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, tiếp tục chìm đắm vào trong nội dung vở kịch: "Vì muốn quang vinh này trở thành truyền thống kéo dài tiếp xuống dưới, Giáp tổ sẽ trở thành tiểu tổ đầu tiên trắc thí tân cơ quan hồn giáp."

Tê! Vẻ khiếp sợ trên mặt đám tiểu đồng càng thêm dày đặc, trời ạ, nếu như thế thì là đáng sợ!

Mặc Tử Ngư buông hai tay sang hai bên: "Về sau xin hãy gọi nàng là đệ nhất đại tỷ đầu!"

Đám tiểu đồng đang đầy hoảng sợ soàn soạt đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời: "Đệ nhất đại tỷ đầu!"

Mặc Tử Ngư gật đầu đầy thỏa mãn: "Ai còn dám đoạt sinh ý của đại tỷ đầu không?"

Mọi người lắc đầu như trống bỏi.

Ở một chỗ khác phía dưới căn cứ, trong phòng thí nghiêm huyết mạch, một đám gia hỏa đủ mọi màu sắc và hình thù kỳ quái đang tập trung cùng một chỗ.

Một lão đầu không cam lòng mà chửi ầm lên: "Lần này bị đám đả thiết (nện sắt/đả thiết) bà nương kia đoạt trước rồi!"

Bọn họ chẳng có chút hảo cảm gì với phòng thí nghiệm cơ quan, vì thế mới gọi nó là đả thiết bộ, còn lão đại của phòng thí nghiệm cơ quan Tái Lôi, thì bị bọn họ gọi là đả thiết bà nương.

Phí lão đầu vô cùng ảo não: "Chúng ta phản ứng quá chậm rồi!"

"Chắc không sao đâu." Lâm phu nhân có chút không xác định nói.

"Quan hệ quá lớn là khác!" Phí lão đầu lắc đầu, trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này, tuy cuộc sống của chúng ta cũng quá dễ chịu, nhưng chúng ta không thể sơ ý, thật vất vả mới gặp được một vị lão bản phóng khoáng, nếu như mất đi cái bắp đùi to này thì sau này cuộc sống của mọi người sẽ chẳng dễ chịu lắm đâu."

Phía dưới lập tức ồn ào loạn xạ như ong vỡ tổ.

"Lão bản thế nào rồi?"

"Lão bản không có tiền sao?"

...

Phí lão đầu bảo mọi người an tĩnh rồi nói tiếp: "Mấy chuyện các người nói vẫn chưa phát sinh, lão bản rất tốt. Nhưng mà mọi người suy nghĩ thử xem, cho dù lão bản có tiền, nhưng tiền của hắn cũng chỉ có giới hạn a. Nếu như dùng để cấp cả cho chúng ta thì dễ nói, nhưng chúng ta còn có một đối thủ cạnh tranh nữa a!"

"Ý ngươi là đả thiết bà nương kia?" Vị lão đầu gầy còm hỏi.

"Không sai!" Phí lão đầu vô cùng kích động: "Thời gian trước, chuyện Đả thiết bộ mở rộng chắc mọi người đều biết đi. Hừ, chính là do cái đám Đả thiết bộ bọn họ đỏ mắt trước quy mô rộng lớn của chúng ta lên cũng muốn mở rộng, lão bản bị họ lằn lì mãi cũng chẳng còn biện phát, đành phải miễn cưỡng đáp ứng."

"Hảo oa! Ta đã sớm nói bà nương kia không đơn giản như vậy! Nàng đã sớm nhìn chăm chú vào chúng ta rồi!"

"Chúng ta nhất định không thể để bọn họ đuổi kịp, bị cái bà nương đuổi kịp, lão phu không phục!"

"Bà nương thì làm sao?" Sâm phu nhân lạnh lùng nói, mấy tên chuyên gia huyết mạch nữ vẫn giữ nguyên thái độ trung lập.

Phí lão đầu vừa thấy nội chiến sắp xảy ra, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Vì vậy chúng ta nhất định không thể để Đả thiết bộ coi thường chúng ta, chúng ta phải cho lão bản nhìn thấy, đem kinh phí cho chúng ta, so với việc cấp cho đám đả thiết kia thì hữu dụng hơn nhiều!"

"Nói đúng!"

"Không sai, không sai!"

"San bằng Đả thiết bộ!"

...

Tình cảm của quần chúng lập tức sôi trào.

Phí lão đầu gật đầu đầy thỏa mãn: "Mọi người đều bảo vệ tốt, hãy để cho ta thấy, Đả thiết bộ căn bản không làm được chuyện gì, muốn chân chính giải quyết dứt khoát vấn đề chỉ có thể là phòng thí nghiệm huyết mạch của chúng ta! Mọi người hãy vực dậy tinh thần, vì kinh phí!"

"Vì kinh phí!"

Một đám lão đầu lão thái ăn mặc đủ mọi màu sắc bốc lên sát khi đằng đằng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Phòng thí nghiệm cơ quan.

"Tổ ô(dù) tiến vào vị trí chỉ định!"

"Cơ quan sói đã hoàn thành vòng vây!"

"Phòng tuyến tiễn đao(Cái kéo) đã được kích hoạt!"

"Phương trận một trăm lẻ tám đồng nhân tập kết hoàn tất!"

"Ba trăm sáu mươi cơ quan nỗ toàn bộ đã mở ra!"

...

Báo cáo liên tục vang lên không dứt truyền vào trong tai Tái Lôi. Tái Lôi đầy phấn khích. một chân đạp lên trên ghế, bộ chiến phục được chế bằng da bó sát toàn thân đem những đường cong hoàn mỹ của nàng phác họa mọt cách nhuần nhuyễn, dưới ánh đèn, lớp son môi đẹp đẽ, chớp động ánh lên ve gợi cảm và điên cuồng.

"Tiểu dạng, thật là bình tĩnh a!"

Nàng nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc trong quang mạc, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng, bàn tay trắng như tuyết khẽ kéo lỏng cổ áo, lẩm bẩm đầy tàn bạo: "Dám làm càn trên địa bàn của cô nãi nãi, chán sống!"

Toàn bộ cơ quan sư nín thở, giọng nói hung hăng của Tái Lôi truyền vào trong tai bọn họ, khiến chiến ý của bọn họ sôi trào.

"Toàn thể chuẩn bị! Hiện, tại, bắt, đầu..."

Đôi mắt đẹp của nàng lập tức trợn tròn giống như một con cự long phun hỏa rống giận tuôn ra ba chữ.

"Chà đạp hắn!"