Chiến Thần Bất Bại

Chương 380: Ta là võ giả hoàng kim




Lộ Hải nghe tiếng quát của Cơ Tiểu Nhã, trong lòng trở nên nghiêm nghị, Cơ Tiểu Nhã đã dùng tới sát chiêu của mình.

Nhưng mà trong lúc này gã không có thời gian để phân tâm vào việc khác, hai chân gã như đang cắm rễ trên mặt đất vì còn đang bận đối mặt với đòn tấn công của Lăng Húc.

Quyền đầu của gã chợt động, gã đang rất tức giận. Gã tức giận không phải vì bản thân bị thương, mà gã tức giận vì "sơn án trọng quyền bộ" của gã bị tổn thương, bí bảo này gã đã bỏ ra nhiều công sức để tôi luyện cho tới hôm này khoảng cách tới đẳng cấp hoàng kim cũng không cò xa. Vậy mà hôm nay lại bị tổn thương, gã không biết phải tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo để sửa chữa lại nó như ban đầu nữa.

Tên hỗn đản chết tiệt!

Lộ Hải hết sức tức giận, gã dùng hết sức tung quyền, trọng quyền của gã xuất ra không có chút lưu thủ nào.

Về phương diện sức mạnh Lộ Hải hết sức tự tin, cho tới bây giờ gã chưa gặp vũ giả nào có sức mạnh hơn gã. Sức mạnh trâu bò chính là điểm mạnh của gã, gã từng xuất ra một quyền mà đấm nổ tung một vũ giả.

Thiên phú của gã cũng bình thường, quyền pháp tu luyện cũng chỉ là trọng quyền bình thường, nhưng mà để trở thành được hoàng kim vũ giả, gã đã sáng tạo ra phương pháp tu luyện độc đáo riêng của mình. Quang Minh vũ hội giỏi nhất là khoản rèn luyện bí bảo, nhưng Lộ Hải thì dùng đủ mọi cách cũng không thể tạo ra hiệu quả như mong muốn của bí bảo. Hẳn chợt nảy ra ý tưởng, gã tham khảo thủ đoạn của Hắc Hồn lấy " sơn án trọng quyền bộ" cắm thẳng vào trong tay mình.

Huyết nhục của gã cùng bí bảo dần dần dung hợp lại, sức mạnh của gã bắt đầu xuất hiện tăng trưởng nhanh chóng, hơn nữa tốc độ tôi luyện của" sơn án trọng quyền bộ" cũng tăng lên nhanh chóng. Về phần hình thể của gã có chút lệch lạc gã cũng không thèm để ý.

Rồi Lộ Hải cũng đạt tới trình độ hoàng kim vũ giả, trình độ mà trước kia gã không dám nghĩ tới.

Tuy rằng thương pháp của tiểu tử tóc bạc này không tệ, nhưng mà sức mạnh so ra thì khác nhau quá xa. Gã đánh ra một quyền, Lăng Húc văng xa một0 trượng. Gã nghĩ rằng Lăng Húc sẽ nằm ngay đơ không dậy nổi, đừng nghĩ tới việc bò dây, hơn nữa còn chịu liên tiếp ba lần công kích. Bị trúng ba trọng quyền nặng như vậy dù là người sắt cũng phải vỡ nát mới đúng, nhưng mà gã ngờ được Lăng Húc tuy máu chảy đầy mặt nhưng mà vẫn cố chấp xông tới.

Tên này bị thần kinh à, hay bị trúng mấy quyền của mình nên hâm rồi.!.

Vốn là đang có chút tức giận nhưng trong nội tâm Lộ Hải có chút nôn nóng khó hiểu, ở trong mắt gã tên Lăng Húc này không thể dùng lý lẽ để nói được.

Giết chết hắn.

Một quyền này nhất định phải giết chết hắn!

Lộ Hải trầm người xuống trong mắt lộ ra sát ý, trầm người gom lực chờ Lăng Húc xông tới.

Xẹt.

Kiếm âm bén nhọn lại vang lên bên tai gã, Lộ Hải vừa mới bình tĩnh được đã lại bực bội, nếu như nói Lăng Húc là một con gián đánh mãi không chết thì Hạc chính là một còn ruồi đáng ghét đang vo ve bay lượn không ngừng quấy rối quanh gã.

Kiếm quang này gầy yếu vô lực, Lộ Hải cảm thấy khi tiểu Hạc Hạc vung kiếm lên không tạo được chút uy hiếp nào đối với gã cả.

Gã vỗ một chưởng tới, mũi kiếm vang lên một tiếng, Hạc như là một con hắc hạc lớn giang hai tay nhẹ nhàng đánh tới. Lộ Hải nhìn không rõ ràng, trên không trung vầng mắt của Hạc đang sáng lên.

Trong tầm mắt của Hạc lúc này Lăng Húc cùng với Hỏa Liệt Điểu giống như một đạo hỏa diễm thẳng tắp hung hãn nhưng tràn đầy mỹ lệ.

Ngay lúc này sao?

Trong mắt Hạc tinh quang sáng rực lên, chuôi kiếm trong tay Hạc vang lên từng đợt kiếm minh mạnh mẽ, kiếm thế mạnh mẽ xông lên trời cao, liên tiếp không ngừng nghỉ.

Lộ Hải nghe tiêng thét dài của Hạc ở trên đầu mình mà không khỏi giật minh, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay lập tức khuôn mặt gã trở nên căng thẳng.

Mười ba đạo thân ảnh hắc sắc quay thành một vòng tròn đang đánh tới hắn, trường kiếm trong tay của mỗi thân ảnh đều giống nhau y hệt. Ở trong mắt Lộ Hải thời khắc này trên không trung bây giờ như có một bầy hắc hạc lớn đang nhẹ nhàng nhảy múa, ống tay áo cuốn theo chiều nhó chợt ngưng chợt động, sau đó lại biến đổi như là những đóa hoa ảo ảnh màu đen đang từ từ hạ xuống bao vây lấy gã.

Thanh âm đang kéo dài đột nhiên dừng lại, mười ba thanh trường kiếm trên bầu trời đồng thời rung động.

Ông ông.

Lộ Hải cảm thấy như có một dòng điện chạy phía ngoài da của gã, tóc gáy gã dựng đứng hết cả lên. mười ba đạo sát cơ thật đáng sợ đang nhắm thằng vào giữa lông mày gã như đang đòi lấy mạng.

Đây là…

Lộ Hải hoảng sợ không thôi, trong tầm măt gã bây giờ, đóa hắc hoa đang xoay tròn kia đột nhiên vỡ tan ra, mười ba đạo thân ảnh hắc sắc giống như là mười ba cánh hoa màu đen đang phiêu lãng bay về phía gã.

Lộ Hải biến sắc, dưới tình thế cấp bách như vậy, gã mặc kệ tất cả song chưởng cuồng mãnh đánh lên trên.

Rầm.!.

Quyền chưởng vừa đánh ra ngay lâp tức biến lớn như một bức tường lớn mà đánh tới những thân ảnh hắc sắc kia. Lộ Hải cảm nhận được uy hiếp của tử vong vì thế đã xuất toàn lực, với cự ly gần như vậy chỉ cần khí lãng cũng đủ để giết chết bọn chúng rồi.

Đinh đinh đinh!

Vô số hỏa hoa thoáng hiện lên ở đầu quyền, mười ba thân ảnh liên tục tấn công về phía đầu quyền, mười ba thân ảnh xuất ra mười ba thế kiếm khác nhau làm cho người khác hoa cả mắt.

Lộ Hải không dám tin vào mắt mình nữa, mười ba thân ảnh này, cái nào cũng giống như thật, mười ba thân ảnh mỗi thân ảnh một thế kiếm đánh tới quyền đầu của gã đều làm bắn ra tia lửa, đây tuyệt đối không phải là ảo giác được.

Làm sao có thể chứ…

Phanh.

Quyền đầu của gã đang có dấu hiệu tan vỡ, dưới sự tấn công liên tục của mười ba thân ảnh liên tục đánh về phía gã, làm thế công của gã nhanh chóng tan vỡ thành vô số quang mang.

Không ổn...!

Lúc này Lộ Hải bât chấp tất cả vội vàng tung một cự chưởng bảo vệ đỉnh đầu, một chưởng khác tung ra tấn công về phía mười ba thân ảnh kia.

Phù.!.

Những thân ảnh màu đen kia nhẹ nhàng phiêu dật như lông vũ, thoáng cái đã tránh khỏi tầm tấn công của hắn mà nhảy lên cao.

Lúc này đây Lộ Hải không dám dừng lại, nắm tay phải liên tục tung quyền đánh lên trời, mà thân ảnh màu đen kia thì lại không ngửng bay lên không trung. Lộ Hải không có chú ý là mười ba thân ảnh này vậy mà đang cùng ở trên một đường thẳng dựng đứng.

mười ba thân ảnh Hạc đồng thời mở mắt.

Hạc ở vị trí cao nhất đột nhiên giang hai tay phóng người xuống phía dưới. Khi vọt tới đỉnh đầu của Hạc ở vị trí thứ hai tốc độ vẫn không chậm lại, hai thân ảnh chồng lên nhau làm một màn kỳ diệu xảy ra, hai thân ảnh thế mà lại dung hợp lại làm một.

Oanh.

Một tiêng kiếm minh vang lên.

Thân ảnh sau khi dung hợp không dừng lại mà lại tiếp tục đánh xuống thân ảnh phía dưới.

Ong Oong.!

Tiếng kiếm minh không ngừng vang lên dày đặc làm cho người khác không thể phân biệt được, âm thanh nghe được chỉ là tiêng kiếm minh đang gào thét.

Thập tam hợp nhất.

Tóc dài tung bay, y phục bay phấp phới trong không trung, con mắt bình tĩnh như hồ thu không gợn sóng đang lạnh lẽo nhìn xuống.

Vỏ kiếm cổ kính trước người Hạc bùng sáng lên một cái lồng bằng kiếm quang màu trắng, đầy là khi kiếm quang ngưng tụ đến một trình độ nhất định mới có thể sinh ra hiện tượng này.

Một đạo ô quang, từ trên trời phóng thẳng xuống!

Phành.!.

Cự quyền cứng rắn của Lộ Hải lập tức bị đánh vỡ, vô số đá vụn bị chấn nổ, cả đầu quyền cánh tay phải của Lộ Hải bị đánh nát bét.

"Ta muốn giết ngươi!"

Lộ Hải giận dữ gào lên.

"Ngu ngốc."

Một âm thanh trào phúng ngập tràn không gian bỗng nhiên vang lên.

Lăng Húc nhìn thấy trước ngực của Lộ Hải lộ sơ hở, khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng cười mỉa mai. Ngón tay hắn nhẹ nhàng kích thích ngân thương, ngân thương trong tay hắn bỗng nhiên biến mất.

Trên không trung chỉ xuất hiện một điểm hàn mang. Sáng như sao băng.

Cổ họng Lộ Hải đột nhiên vỡ tung lộ ra một cái lỗ to bằng nắm đấm, sự phẫn nộ của gã vẫn còn lưu lại trên mặt, con mắt mở trừng trừng làm cho người khác sợ hải.

Như thế nào... Như thế nào... Có thể như vậy...

Uỵch, gã ngã đổ rầm xuống đất.

Hạc đáp xuống từ không trung, trong nháy mắt đã rơi xuống mặt đất, chân hắn mềm nhũn thoát lực suýt nữa quỳ rạp xuống đất nhưng vẫn cố gắng ổn định thân hình để không mất mặt trước mọi người.

Đột nhiên, Lăng Húc quay khuôn mặt đầy máu lại:" Này tiểu Hạc Hạc ẻo lả, chiêu vừa rồi gọi là gì vậy.?."

Hạc lau vết máu bên miệng thản nhiên nói "Kiếm Hạc Luân Vũ " ( Hạc vừa múa kiếm trên bánh xe)

Đường Thiên đang lâm vào nguy hiểm.

Những vệt sáng nhỏ kia nhưng mang lại nguy hiểm trí mạng. Chúng không mất sức mà xuyên qua các phòng, đục thủng lỗ chỗ trên chiếc chuông gió bằng đồng treo trên hiên, xuyên thủng mọi thứ trong tầm mắt hắn.

Rầm.

Một căn phòng chằng chịt các lỗ nhỏ ầm ầm sụp xuống như là kiểu đem đá vụn đi say nhuyễn làm đá vốn đã vụn nay càng thêm vụn.

Đường Thiên lần đầu tiên gặp phải vũ kỹ đáng sợ thế này.

Hắn chỉ có thể dốc hết sức liều mạng né tránh mà thôi. Text được lấy tại Truyện FULL

Nhưng mà số lượng các điểm nhỏ này quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào né tránh được.

Phốc phốc phốc!

Vài giây ngắn ngủi trôi quá, trên người Đường Thiên hiện ra vài vết thương, máu tươi theo đó mà chảy ra. Tuy rằng vết thương không sâu nhưng mà máu tươi đã nhuộm đỏ ý phục của hắn nhìn hết sức đáng sợ.

Máu tươi làm mắt Đường Thiên đỏ rực lên.

Hắn như là dã thú bị thương, khuôn mặt trở nên hung lệ.

Đúng rồi, ta không tránh được vậy thì tại sao lại phải tránh.

Quang mang sáng chói phát ra từ trên mười đầu ngón tay của hắn bắn ra, Đường Thiên bước tới mạnh mẽ về phía Cơ Tiểu Nhã. Hắn điên cuồng thúc dục Hỏa Liêm Quỷ trảo đánh về các điểm sáng quanh hắn.

Âm thanh bạo liệt vang lên, các điểm sáng bị Hỏa Liêm quỷ trảo đánh trúng hóa thành ánh sương mà tan biến.

Cơ Tiểu Nhã hờ hững nhìn về phía Đường Thiên, đã có bao nhiêu người muốn phá giải chiêu Sa Hồi Quyển của thị nhưng mà chưa có ai thành công hết. Bởi vì, chiêu này như là một bầy cá mập, ngươi có thể giết mười con hay nhiều hơn nhưng không thể làm cho người an toàn được, vì cá mập thấy máu càng tới nhiều hơn.

Tất cả mọi sữ giãy dụa chỉ là uổng công. Cơ Tiểu Nhã hờ hững nhìn Đường Thiên đang điên cuồng thúc dục Hỏa Liêm quỷ trảo bảo vệ quanh hắn làm số lượng điểm sáng càng ngày càng tăng nhiều hơn. Số lượng điểm sáng điên cuồng tràn về phía Đường Thiên, tạo thành một cái kén lớn bằng ánh sáng đang chậm rãi chuyển động.

Đường Thiên tức giận gào lớn, các điểm sáng theo các kẽ hở mà đánh tới hắn.

Cơ Tiểu Nhã nhìn thấy cảnh này rất thỏa mãn, người giãy dụa đi, ngươi né tránh đi, càng giãy dụa ne tránh ngươi càng chết nhanh hơn thôi.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm liệt vang lên, sắc mặt Cơ Tiểu Nhã biến đổi, đó là tiếng của Lộ Hải. Chẳng lẽ hắn đang gặp nguy hiểm.?.

Không được mình phải tốc chiến tốc thắng thôi.!.

Sắc mặt Cơ Tiểu Nhã thay đổi, thị đã biết được tình huống đã không còn theo suy đoán của mình. Bởi vì thời gian Đường Thiên chống cự đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa chết.

Tiếng gào thét giận dữ không ngừng từ phía cái quang kén truyền lại, hắn còn chưa chết sao.?.

Làm sao có thể được?

Cho tới bây giờ chưa ai có thể sóng được quá ba phút trong vòng sáng đó.

Trong vô thức thị nhìn về phía mà Đường Thiên đang chống lại Sa hồi quyển, sắc mặt Cơ Tiểu Nhã đại biến, trong vòng vây của các điểm sáng đúng ra phải không có kẽ hở nào lúc này thân ảnh của Đường Thiên đang mơ hồ trở nên yếu nhược đi.

Vòng sáng trở nên mỏng hơn rồi…..

Rầm rầm rầm!

Âm thanh bạo tạc liên tục như mưa đá rơi xuống mái tôn, toàn thân Đường Thiên đầy máu, hắn đã trở thành một huyết nhân, máu chảy thành từng vũng nhỏ ở dưới chân hắn. Nhưng mà hắn vẫn điên cuồng tấn công các điểm sáng.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, một ý tưởng không thể đơn giản hơn nữa.

Đánh nát các quang điểm này ra, phải đánh nát toàn bộ các quang điểm này.

Không cần biết chúng có bao nhiêu, mười vạn, một trăm vạn, chỉ cần đánh nát chúng là xong.

Chỉ cần đánh nát bọn chúng, không cần bắt sống, bản thân mình cũng không cần né tránh.

Hắn điên cuồng tấn công các quang điểm, cố gắng né tránh các chỗ hiểm yếu trên cơ thể, nhưng mà mất máu nhiều quá làm hắn có chút choáng váng không chịu nổi.

Thắng lời là của ta, không người nào có thể cướp nó khỏi tay ta…..

Đánh bại Cơ Tiểu Nhã, ngươi chính là hoàng kim vũ giả, Đường Thiên tự nhủ trong lòng.

Máu chảy càng nhiều hơn, mà các quang điểm càng ngày càng ít đi.

Khi quang điểm cuối cùng bị đánh nát thì xuất hiện trước mặt Cơ Tiểu Nhã là mội huyết nhân. Nét hoảng sợ tuyệt vọng đã hiện trên mặt Cơ Tiểu Nhã.

Đường Thiên đột nhiên nhếch mép cười tươi hơn đười ươi, hàm răng trăng như dùng PS vẫn còn dính đấy máu, hình tượng này mang đầy sức mạnh chấn nhiếp lòng người.

Hắc hắc, ta là võ giả hoàng kim.