Chiến Thần Bất Bại

Chương 372: Vào Thành




"Chúng ta cứ tiến về phía trước, chắc chắn có người!"

"Im mồm! Đần độn! Chúng ta đi 7 tiếng rồi mà có thấy cái lông người nào đâu!"

"Lông người là cái gì? Tóc à?"

"Điên mất!"

Hạc ngán ngẩm nghe hai thằng ngốc đấu võ mồm, lén lau mồ hôi, nhìn Lăng Húc đồng cảm. Người ta là dã thú, vác 32 bình thoải mái, còn sinh long hoạt hổ chém gió với ngươi để giải trí. Ngươi đã mệt như chóa thì chớ lại còn lãng phí ít thể lực quý giá để cãi nhau, rảnh thế sao…

Chẳng qua ngẫm lại bản thân mình cũng chẳng hơn gì… thân thể bị thương đã đành, tinh thần cũng sắp sụp đổ vì hai thằng ngu này.

Nhân sinh thật vất vả, hạc nghĩ mà rơi nước mắt trong lòng

"Đằng trước! Mau nhìn đi!"

Đường Thiên hưng phấn kêu gào khiến cho Hạc lòng đầy bi thương ngẩng khuôn mặt mướt mải mồ hôi lên, hắn ngơ ngác.

Bên tai cũng vang lên tràng cười như động kinh của Lăng Húc: "Hahaha! Được cứu rồi!"

Xa xa, một tòa thành thị hiện lên trước mắt họ.

"Ủa,sao tòa thành này giống như bị đánh bom vậy?" Đường Thiên chỉ vào tòa thành cháy đen: "Các ngươi nhìn kìa."

"Thật đáng thương." Hạc nghĩ một đằng trả lời một nẻo rồi chợt đáp:"Tiết kiệm thời gian, vào thành lẹ lên."

Lăng Húc gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Trên đường đi Đường Thiên hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không tò mò à? Ai đã làm tòa thành này thành như vậy?"

"Không có hứng." Hạc lạnh lùng ngắt, thuận tay lau mồ hôi, bước chân ngày càng nặng nề.

"Vì sao? Lỗ thủng lớn như vậy thì cần phải nổ thế nào mới được chứ, thực kinh người!" mặt Đường Thiên đầy hâm mộ.

Hạc coi như không nghe thấy, hắn muốn bảo toàn thể lực.

Phản ứng của Lăng Húc cũng là không hé răng nửa lời.

"Cuộc sống của các ngươi còn gì thú vị nữa? Không tò mò về thế giới này chút nào sao? Ta hiểu rồi, bảo sao các ngươi không thể trở thành thiếu niên như thần, các ngươi không hề tò mò với thế giới này…" Đường Thiên tiếp tục lải nhải.

Hạc: "..."

Lăng Húc: "..."

Lúc bước qua cổng thành, Hạc và Lăng Húc suýt rơi lệ.

Hạc giữ một người đi đường lại hỏi cực kỳ lễ phép: "Xin hỏi, thương hội lớn nhất nơi này ở đâu?"

"Thương hội lớn nhất?" Người qua đường trả lời không cần suy nghĩ: "Đó đương nhiên là Tiên Nữ thương minh rồi, ngươi đi dọc đường này về phía trước, đi với đầu đường thì rẽ trái, tìm tòa nhà lớn nhất là được."

"Cảm ơn!" Hạc vội vàng nói.

"Ta đói quá, chúng ta đi ăn trước đã." Đường Thiên chảy nước miếng.

"Không được!" Hạc và Lăng Húc đang hận không thể vứt đống trên lưng ngay được đồng thanh trả lời, kiên quyết như thép.

Khi ba người đến Tiên Nữ thương minh thì thấy lối vào Tiên Nữ thương minh chật cứng. Bên trong truyền ra tiếng đánh nhau, bốp bốp, trong nháy mắt có mấy người bị ném ra ngoài cửa hàng, trên mặt đầy máu.

Mặt Từ Phàm xám xịt, một chưởng vừa rồi của đối phương đánh vào ngực hắn khiến sức sống trong cơ thể suy giảm rất nhanh. Nhưng trong lòng hắn bi phẫn đến cực độ, hắn chỉ vào đối phương, giọng run run.

"Quế lão tam, không ngờ ngươi lại thành tay sai của Quang Minh Võ Hội!"

Quang Minh Võ Hội, đám người xung quanh tức thì xôn xao, mặt đầy lửa giận. Nhưng trước sức mạnh Quế Tường vừa thể hiện thì người xem chỉ biết giận mà không dám nói gì.

Mặt Quế Tường vẫn bình tĩnh: "Từ Nhị, ngươi vẫn chưa nhìn rõ thế cục trước mắt sao? Chòm saoTiên Nữ sắp biến thành tro bụi rồi, An Đức Lệ Na điên rồi, nàng muốn chòm Tiên Nữ chôn cùng mình. Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi quy thuận đại nhân…"

"Thối lắm!" lòng Từ Phàm đau như cắt, run run nói: "Quế lão tam, năm đó lão đại không bạc đãi ngươi, ngươi muốn đi Thiên Long Tọa, lão đại không ngăn cản mà còn tặng ngươi lộ phí. Bây giờ hài cốt lão đại còn chưa lạnh mà ngươi lại giúp cừu nhân giết tới cửa, ta đúng là mắt mù rồi!"

Mắt Quế Tường hiện lên vẻ xấu hổ nhưng ngay lập tức mặt lại càng âm trầm, thản nhiên nói: "Nếu lão đại vẫn còn thì sao có thể để các ngươi đi theo một con nhóc không biết trời cao đất rộng làm càn được. Từ lão nhị, ngươi đúng là mờ mắt rồi! Giữ lại cũng vô dụng, để ta giúp ngươi!"

Lời còn chưa dứt, thân hình đã biến mất, hai ngón tay nhanh như điện đâm thẳng vào mắt Từ Phàm. Chân lực trong người Từ Phàm đang hỗn loạn, sức sống suy giảm, không thể phản kháng.

Đinh~!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, Từ Phàm giật mình vội mở mắt, một ánh kiếm lóe lên trước mắt hắn biến mất

Quế Tường không nghĩ lại có người ngăn cản, vội mượn lực, co người giữa không trung, quay về chỗ cũ.

"Các hạ là ai?"

Trong lòng Quế Tường thầm cảnh giác, một kiếm kia của đối phương cử trọng nhược khinh, hết sức lão luyện.

Cao thủ!

Từ Phàm thoạt đầu kinh ngạc sau đó mừng như điên, chẳng lẽ là cao thủ từ chòm Liệp Hộ hay Sư Tử đến?

Nhìn người xuất thủ, Từ Phàm lại càng chắc chắn, võ giả trẻ tuổi mà lợi hại như vậy chỉ có chòm Liệp Hộ và Sư Tử Tọa mới có khả năng bồi dưỡng được.

Cao thủ Tiên Nữ Tọa gần như bị diệt hoàn toàn, An Đức Lệ Na hợp nhất gần 7 thành thương hội trong thành Tiên nữ lại thành Tiên Nữ thương minh nhưng cũng rơi vào cảnh không có cao thủ trấn giữ. Trước đây Từ Phàm không được coi là cao thủ chân chính trong thành Tiên nữ nhưng giờ lại trấn thủ tại tổng hội Thương minh thì có thể thấy nhân thủ thiếu đến mức nào.

May mà…

"Hắn là người của Quang Minh Võ Hội." Hạc dường như không nghe thấy lời Quế Tường nói mà quay sang nói chuyện với Đường Thiên và Lăng Húc.

Mặt Quế Tường không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thì thầm đắc ý. Phía trên đã hứa nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp, bọn họ có thể gia nhập võ hội, vì võ hội mà chinh chiến. Khi cuộc chiến giữa Quang Minh Võ Hội và Sư Tử Tọa nổ ra tuyệt không thiếu cơ hội, nếu mình có thể gia nhập võ hội, lập được công trạng thì ngày sau sẽ thăng tiến rất nhanh a.

Phúc lợi và đãi ngộ của Quang Minh Võ Hội đứng đầu Thiên Lộ nhưng điều kiện gia nhập lại hết sức khắc nghiệt. So với Quang Minh Võ Hội thì Sư Tử Tọa như một gã ăn mày nghèo kiết xác, muốn gì cũng không có. Trong con mắt Quế Tường đây là một trận chiến chẳng có gì đáng lo cả, Quang Minh Võ Hội sẽ thắng không còn nghi ngờ gì.

Hắn hao hết tâm tư mới tìm ra con đường tiến thân này, đối phương nghe thấy hắn hiểu rõ về Tiên Nữ Tọa mới cho hắn cơ hội này.

Về phần cao thủ lợi hại? Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng Quế Tường thầm cười lạnh, hiển nhiên có người lợi hại đi đối phó rồi.

"Giết hắn đi." Đường Thiên thản nhiên nói, Quang Minh Võ Hội đang là kẻ địch của mình mà.

Thiên Huệ nói rồi, đối xử với kẻ địch phải vô tình như gió thu cuốn lá vàng đi.

"Có cần ta ra tay không?" Lăng Húc nôn nóng hỏi.

Giết đi sao? Mặt Quế Tường trầm xuống, trong lòng cười nhạt, khẩu khí lớn thật, cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Hơn nữa trong đoàn người còn có vài tên đồng bọn của hắn, chỉ với ba thằng nhãi này mà đòi giết hắn sao? Đừng mơ!

Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện trước mặt hắn rồi biến mất.

Xoẹt~!

Không ổn! Quế Tường biến sắc nhưng chưa kịp phản ứng gì đã cảm thấy cổ mát lạnh, ngay sau đó hắn thấy cột máu bắn ra. Hắn chỉ kịp khan giọng hô: "Khônggggg!"

Tiếng kêu im bặt, đầu hắn bị cột máu đẩy bật ra, lăng lông lốc sang một bên, thi thể ngã xuống như cọc gỗ.

Không một ai thấy rõ kiếm này ra sao.

Lô Vinh trong đám người cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, không thấy đối phương xuất kiếm thế nào. Tình huống này đồng nghĩa với việc thực lực của đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều! Sao lại có thể như vậy? Cao thủ Tiên Nữ Tọa không phải bị diệt sạch rồi sao?

Chẳng lẽ là người của chòm Sư Tử?

Cả người Lô Vinh run lên, ánh mắt đồng bọn nhìn hắn cũng đầy run sợ. Hắn cố trấn định, khẽ lắc đầu. Có biến rồi, sự mạnh mẽ của đối phương đã vượt ngoài khả năng hắn có thể xử lý.

Tiên Nữ Tọa có ảnh hưởng rất lớn đến 19 châu Bắc Thiên, Quang Minh Võ Hội đã để Lô Vinh đóng tại đây. Chẳng qua hắn cũng chỉ là loại nhân vật râu ria, sau lưng cũng không có bối cảnh gì. Vốn lúc đầu hắn định về phe Tề Sơn nhưng thực lực hắn tầm thường nên Tề Sơn chướng mắt. Biến cố tiếp theo khiến hắn há hốc mồm nhưng cũng khiến hắn nhìn thấy cơ hội.

Hắn lăn lộn trong võ hội một thời gian rất dài nên hiểu rõ phong cách hành sự của võ hội.

Mặt mũi!

Đối với võ hội mà nói, xử lý chuyện này nhất định phải thể hiện khí phách của thiên hạ đệ nhất bá chủ!

Lô Vinh bắt đầu tính toán việc này, thực lực hắn bình thường, thủ hạ trong tay cũng không nổi bật, chỉ đành hướng đến võ giả ngoài võ hội, Quế Tường là một trong số đó.

Thực lực Quế Tường cực kỳ xuất sắc, lại có dã tâm, quả nhiên khi hắn vừa hơi lấy lợi ra dụ thì Quế Tường liền đồng ý gia nhập.

Tính Lô Vinh cẩn thận nên hắn đem mọi người tới tổng bộ Thương minh để dò xét.

Không ngờ lại gặp võ giả lợi hại như vậy ở đây!

Sư Tử Tọa sao? Chúng tới quá nhanh rồi! Lô Vinh sợ đến mức không dám nhúc nhích.

***

Trên một tòa lầu cao cách đó không xa, có hai người đang đàm luận.

"Kiếm nhanh thật!" Một gã thiếu niên tóc vàng than nhỏ, tướng mạo hắn anh tuấn, mái tóc vàng chói như ánh lửa, cực kỳ bắt mắt. Thân hình cường tráng, mặt góc cạnh, mắt sâu, mũi cao, đầy vẻ tự tin, khiến người ta có cảm giác áp lực.

"Cũng có chút!" Người trung niên bên cạnh liếc một cái, bình thản nói: "Hỏa hầu vẫn còn quá nông cạn, chẳng qua ở tuổi này cũng là hiếm có."

"Ta vốn nghĩ đến đây sẽ rất nhàm chán, không ngờ cũng có vẻ thú vị đấy!" Thiếu niên tóc vàng chợt cười nói: "Nếu hai người kia cũng có trình độ như vậy thì quả là quá thú vị."

"Người này nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi." Người trung niên nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư.

Thiếu niên tóc vàng nghe thấy sửng sốt: "Chẳng lẽ là người quen?"

Hắn quan sát tỉ mỉ một lát rồi vỗ trán:"Ta nhớ ra rồi, bọn hắn là ba thằng nhóc ở Sài Lang Tọa. Bảo sao ta thấy quen mắt. Ủa, sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải Diệp gia đã phong tỏa Sài Lang Tọa rồi sao?"

"Chẳng lẽ có tinh môn thông tới đây?" Mắt người trung niên sáng rực.

Hai người liếc nhau, cùng thấy rõ vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.

Bất kể là tinh môn gì chăng nữa thì cũng đều có giá trị phi phàm, mà một tinh môn mới không có người biết, thì giá trị lại càng khủng khiếp. Nhất là trong chiến tranh, một cái tinh môn mà kẻ địch không biết thì có thể thay đổi thắng bại của cả một trận chiến.

Mặt dù Sài Lang Tọa bị phong tỏa nhưng với Sư Tử Tọa thì đây không phải vấn đề

"Tiếc là không thấy An Đức Lệ Na." Thiếu niên tóc vàng có chút tiếc nuối: "Thực muốn nhìn coi nàng sẽ xử lý tình huống này như thế nào."

"Rốt cuộc cũng sẽ thấy thôi!" Người trung niên thản nhiên nói.