Chiến Thần Bất Bại

Chương 370: Lĩnh Ngộ Từ Đối Kháng




Thực là không giống rồi!

Đan điền trong cơ thể, kinh mạch, tất cả đều thay đổi hoàn toàn làm cho Đường Thiên ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Hắn từ từ nhớ lại quá trình cơ thể mình lúc đó giống như bị thổi phồng quá mức, hắn hiểu được một ít.

Hít vào một hơi dài rồi hắn đánh ra một quyền. Chân lực đang ẩn giấu ở trong đan điền bỗng biến mất trong nháy mắt đồng thời lúc đó lại xuất hiện ở trong các kinh mạch ở lòng tay bàn tay của Đường Thiên.

Phanh~!

Âm thanh dội ra khắp nơi, không khí ở trước đầu quyền của Đường Thiên như bị dồn ép lại rồi đột nhiên nổ tung.

Đường Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng được đạo quyền kình hình xoắn ốc của mình vừa phát ra như là một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng bắn vào không khí.

"Để ta tới thử uy lực của nó!" Lăng Húc đứng ở bên ngoài sớm đã không kiềm chế được hoành thương tung mình đâm tới Đường Thiên.

Nghênh đón Đường Thiên là thương ảnh dày đặc như mưa đang đánh tới, Đường Thiên bước dài tới một bước rồi tung quyền, quyền đầu cùng mũi thương trực tiếp va chạm. Kình khí bén nhọn xoáy tròn, tốc độ cao mà chuẩn xác đánh đến mũi thương đang đâm tới, thương ảnh đầy trời bỗng nhiên biết mất không còn, Lăng Húc lúc này đây chỉ cảm thảy hổ khẩu nóng lên, ngân thương chút nữa đã bị chấn văng.

Lòng hắn chấn động không thôi, sức mạnh của thằng trâu này thật lớn.

Tuy rằng hắn không có chuẩn bị cẩn thận, nhưng một quyền tùy tiện này mà đã có uy lực lớn như vậy, điều này làm cho Lăng Húc hơi giật mình.

Đường Thiên đang suy nghĩ điều gì đó sau đó không chút suy nghĩ lại bước tới tung quyền.

Lòng hiếu thắng của Lăng Húc bị kích thích, hắn tập trung bình tĩnh lại, biến phức tạp thành đơn giản đâm ra một thương.

Đầu quyền và mũi thương lại va chạm lần nữa.

Lăng Húc lùi về sau ba bước mà thân Đường Thiên chỉ hơi lay động, chân lực của Lăng Húc có tấn công vào kinh mạch của hắn nhưng kinh mạch của hắn quá rộng vì thế mà hắn cũng không có tổn thương lớn nào cả. Các tia chân lực trong cơ thể hắn bơi lội như bầy cá nhanh chóng quấn lấy chân lực của Lăng Húc mà tiêu diệt.

Tấn công không làm gì được hắn, Lăng Húc tức giận, miệng hét lên một tiếng rồi công tới, trước mặt Đường Thiên tràn ngập thương ảnh dày đặc.

Âm thanh thê lương bén nhọt rít lên, tựa như là tiếng cú kêu, ma âm tấn công não bộ.

Tâm thần Đường Thiên khẽ rung động, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự tỉnh táo, 5 ngón tay cong thành trảo, quang mang của Hỏa Liêm Quỷ Trảo ào ra.

Thanh âm hỗn loạn vang khắp bầu trời dày đặc như mưa bom đang nổ, thân ảnh của 2 người mờ ảo không rõ ràng.

Chân lực dồi dào làm cho Đường Thiên càng thôi động Hỏa Liêm Quỷ Trảo càng tự nhiên hơn, hỏa hoa như bám trên đầu ngón tay của Đường Thiên liên tục đánh ra. Trảo thủ và thương ảnh nhanh như tia chớp liên tục va chạm vào nhau.

2 người càng đánh càng nhanh. Đường Thiên hung phấn, hắn cảm thấy tia chân lực trong cơ thể mình rất dễ dàng sử dụng, hắn có thể tùy tâm sử dụng mà sử dụng các tia chân lực trong người. Trong lòng hắn chợt nghĩ, chẳng lẽ cơ thể mình tiến bộ nhiều quá?

Lăng Húc đang chiến đấu say sưa, lấy cứng đối cứng chính là phương thức chiến đấu mà hắn thích nhất. So về tốc độ hắn chưa từng thua người khác! Nhưng vào lúc này Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên bỗng phát sinh biến hóa mới.

Trảo thủ khi nặng khi nhẹ, chợt nhanh chợt chậm, Lăng Húc không chuẩn bị kịp tay chân lập tức luống cuống.

Hai mắt Đường Thiên hiện lên sự hưng phấn, giờ hắn rất hăng máu. Chân lực trong cơ thể đang dâng lên cuồn cuộn, khiến cho sức mạnh của hắn càng sung mãn hơn. Càng làm cho hắn không thể giải thích được chính là mỗi một tầng đan điền đều đang sôi lên, chân lực từng lớp từng lớp liên tục truyền lại làm cho hắn cảm thấy được sự khác thường này.

Đột nhiên hắn có một suy nghĩ lớn mật, ý nghĩ này của hắn chỉ là mới xuất hiện nhưng càng làm cho hắn hưng phấn hơn. 5 tia chân lực quay trở đan điền, sau đó lại tiến xuống các tầng đan điền thấp hơn. Ngay sau đó 5 tia chân lực này lại chạy ngược lên, mỗi lần vượt một tầng tốc độ các tia chân lực này càng tăng mạnh, khi đến tầng đan điền cao nhất thì tốc độ của chúng đã làm Đường Thiên khống chế khó khăn.

Nếu như không phải lúc này hắn đang vô cùng hưng phấn, lực khống chế cũng tăng mạnh thì sẽ không thể nào khống chế được cả 5 tia chân lực này.

Thật nhanh!

Đường Thiên bất ngờ không thôi, cánh tay phải chấn động mang 5 tia chân lực tách ra rồi đi tới 5 đầu ngón tay hắn.

Quả là nhanh! Đường Thiên chỉ kịp vung tay lên.

Bùm~! Oành~!

Âm thanh nặng nề vang lên, 5 đoàn hỏa hoa từ 5 đầu ngón tay của Đường Thiên phóng ra. Lăng Húc giật mình, đây là chiêu thức quái dị gì vậy? Hắn không dám khinh thường, thế của trường thương trong tay hắn hóa công thành thủ, cẩn thận thủ trước người.

Tốc độ hỏa hoa nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn.

Ba~!

5 đạo âm thanh cơ hồ cùng va chạm với nhau tạo thành 1 tiếng động mạnh. Lăng Húc trợn tròn mắt, cả người rung động kịch liệt tựa như gió mạnh thổi qua khóm trúc. Gạch đá dưới chân hắn bị đánh nát, bụi đất bay mù trời.

5 đoàn hỏa hoa này phóng tới còn mang theo kình lực xoáy tròn với tốc độ cao ẩn chứa chân lực kinh khủng, làm cho Lăng Húc chút nữa chịu nhục.

Đường Thiên cũng bị chiêu thức của chính mình đánh ra làm cho giật mình, nhưng mà ngay sau đó hắn càng thêm hưng phấn giống như đang dùng thuốc kích thích (lên là lên là lên là lên ……………) Liệu còn có chiêu thức nào nữa hay không? Nhất định là còn!

Vậy thì thử xem sao!

Lăng Húc đáng thương lại trở thành đối tượng để Đường Thiên thí nghiệm chiêu thức, tầng tầng lớp lớp quái chiêu đánh tới, làm cho hắn vô cùng mệt mỏi mà ứng phó.

Hạc ở một bên cờ ngoài bàn trong. Thỉnh thoảng lại phát ngôn bừa bãi.

"Tiểu Húc, phải chú ý bên trái!"

"Bên phải, bên phải có khoảng trống!"

"Một chiêu này thật đẹp!"

……

Vốn lúc này tay chân đang luống cuống đối chiêu với Đường Thiên giờ Lăng Húc lại càng bực mình muốn hộc máu, vèo một cái nhảy ra khỏi vòng chiến, trừng mắt Hạc: "Đổi cho ngươi vào (hưởng phúc)!"

Hạc ở bên ngoài vốn đã ngứa ngáy chân tay, nghe vậy cũng không chối từ:" Tốt (chú để anh)!"

Lăng Húc bình tĩnh trở lại, hắn thở hồn hển rồi bỗng nhận ra thân thể hắn đang cứng đờ, vì sao mình lại mệt mỏi như vậy? Hai mắt Lăng Húc mở to tỏ vẻ không thể tin vào điều này. Hắn mới chiến đấu bao lâu chứ, lấy thể lực của mình cũng không thể nào mà mệt mỏi thế này?

Hắn quay lại nhìn tới Đường Thiên đang kêu gào ầm ĩ mà trong lòng nghiêm lại.

Đường Thiên không quan tâm là ai tới, hắn đang cao hứng, đan điền và kinh mạch trong cơ thể có biến hóa làm cho hắn phát hiện ra một điều gì đó to lớn mặc cho mình tùy ý khám phá.

Ở trong sự phấn khích Đường Thiên cảm thấy giác quan thứ sau nhạy cảm vô cùng. Chân lực hình xoắn ốc cũng có chút tác dụng được hắn tìm thấy cách thức sử dụng. Nếu như dùng phá hoại thì cả tốc độ của tia chân lực và tốc độ xoát tròn của tia chân lực đều phải nhanh. Nhưng mà không thể quá nhanh, quá nhanh như tốc độ vừa rồi sẽ khó kiếm soát mà bay ra ngoài.

Vòng xoáy còn có một hiệu quả khác đó chính là hấp thụ lực công tới. Muốn đạt được tác dụng này thì tối thiểu cần phải có từ 12 tia chân lực trở nên, hơn nữa tốc độ xoay tròn không thể quá nhanh.

Loại kỹ xảo này tương tự như bí quyết chữ "Niêm"[1] trong Quan Tiết kỹ, phát hiện này làm Đường Thiên càng thêm phấn khích. Đối với chuyên gia cận chiến mà nói, bắt dính là một kỹ xảo cực kỳ thực dụng, bởi vì nó giúp ích rất nhiều cho việc thu hẹp khoảng cách với đối phương. Đối với chuyên gia cận chiến, khoảng cách càng gần không phải là có ý nghĩa thắng lợi sao?

Trong lúc hưng phấn, tư duy của Đường Thiên vượt hơn ngày thường rất nhiều. Hắn nhớ tới hình ảnh của chuyên gia cận chiến mà Đinh Đang mua về, chuyên gia cận chiến nổi tiếng là có thể mượn lực công kích của đối phương mà tấn công lại đối phương.

Hắn quyết định thử.

Áp lực hướng tới Hạc đột nhiên tăng vọt, song chưởng của Đường Thiên tựa như 2 mũi khoan lớn, mà 10 đầu ngón tay tựa như là những mũi khoan nhỏ đang đánh tới.

Hắn vừa mới quen với lối đánh của Đường Thiên, trong nháy mắt kiếm mang mà hắn vừa chém ra khi đánh lên chưởng kình đang xoay tròn với tốc độ cao của Đường Thiên thì bị bắn ra. Hạc thấy vậy thì trợn mắt há mồm không biết nói gì; thậm chí vài đạo kiếm mang còn bị bắn ngược lại về phía hắn làm cho hắn luống cuống tay chân một phen.

Thấy cơ hội tốt như vậy, Lăng Húc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này mà chim lợn.

"Bên trái bên trái, bên phải bên phải."

"Cẩn thận dưới chân, chiêu này có chút hiểm ác đó!"

" Thiếu niên biến thái thái chiêu thức cũng biến thái, tiểu Hạc tử cố gắng lên nào, hưng phấn lên đi!"

Hạc thở hồng hộc nhảy ra khỏi vòng chiến, trực tiếp khoanh chân khôi phục chân lực trong cơ thể. Đường Thiên chưa thỏa mãn ánh mắt nhìn về phía Lăng Húc.

Lăng Húc ho nhẹ một tiếng: "Cũng tạm được rồi, chính sự quan trọng hơn!"

Nói xong không để Đường Thiên kịp phản đối, hắn cũng nhanh nhẹn khoanh chân nhập định.

"Này, các ngươi..."

Đường Thiên bất mãn hô lớn, nhưng mà nhìn 2 người này không hề có ý muốn tiếp tục nên cũng đành hậm hực mà bỏ qua. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập hình ảnh của chân lực xoắn ốc, biến hóa vừa rồi của chân lực xoắn ốc làm cho hắn mê mẩn. Ví dụ như bí quyết chữ "Niêm" cùng chữ bí quyết chữ "Đạn", hai loại này có hiệu quả hoàn toàn ngược nhau, ở trên cấp độ sử dụng chân lực sự khác biệt lại rất nhỏ bé. Khác biệt thứ nhất là tốc độ xoay tròn, khác biệt thứ hai là số lượng tia chân lực.

Hiệu quả chiêu này tựa như là mũi khoan, vậy gọi là bí quyết chữ "Toản"[2] đi.

Toản, Niêm, Đạn, ba loại hiệu quả càng làm cho thủ đoạn tấn công của hắn phong phú hơn.

Uy lực của Hỏa Liêm Quỷ Trảo đương nhiên cũng mạnh hơn nhiều.

Ngược lại chiêu 5 ngón tay có thể phun ra hỏa quang kia tính thực dụng cũng không lớn. Tuy rằng có thể phun ra hỏa tinh với tốc độ cao, nhưng mà uy lực không được mạnh lắm. Bỗng nhiên Đường Thiên nghĩ tới Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh, 2 chiêu này có chút giống nhau, có thể dung hợp lại hay không?

Nghĩ là làm, Đường Thiên bắt đầu thử.

Rầm~ rầm~ rầm~!

Từng đạo ánh sáng từ đầu ngón tay của Đường Thiên bay ra đánh lên mặt đất, tạo thành một loạt các hố to nhỏ.

Hai người Lăng Húc và Hạc đang giả vờ nhập định thấy vậy mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cả hai không hẹn mà cũng nghĩ: "Cũng may là không tiếp tục cùng tên như thần kinh này thử chiêu, rõ ràng là còn có quái chiêu mới, nếu tiếp tục thử…"

Thiếu niên biến thái đúng là biến thái a!

Sau khi điên cuồng thử các chiêu mới cả nửa ngày, cuối cùng Đường Thiên cũng có được thu hoạch.

Đầu ngón tay của hắn bắn ra một đoàn hỏa hoa, hỏa hoa chậm rãi rơi xuống mặt đất, nhưng khi vừa rơi xuống mặt đất thì phát ra âm thanh xì xì như thuốc súng cháy từ từ. Trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện một cái hồ lớn sâu hoắm.

Uỳnh. Text được lấy tại Truyện FULL

Hỏa hoa to nhỏ khác nhau ở đầu ngón tay lần lượt chui vào chỗ sâu trong lòng đất rồi đột nhiên nổ lớn.

Uy lực của lần bạo tạc này so với lần đầu tiên đều mạnh hơn rất nhiều, làm đất rung núi chuyển, gạch đá ở phía trên thông đạo chấn động rơi xuống khắp nơi.

Hạc và Lăng Húc đang giả vợ nhập định nhìn thấy cảnh đó như mèo bị đạp vào đuôi không hẹn mà cùng nhảy dựng lên.

"Đồ ngu ngốc, đồ ngu xuẩn đồ @#$%!*^%()**%*^@, ngươi định đem chúng ta chôn sống sao?" Lăng Húc chửi ầm lên.

"Hành động nguy hiểm như vậy, tốt nhất là không lên làm lại lần nữa!" Hạc nghiêm mặt nói.

Đường Thiên cũng bị lần bạo tạc nay làm cho như đang nằm mơ vậy, mặt hắn ngơ ngác nhìn về phía hai người.

Thành công rồi.

Gọi chiêu mới này là gì cho hay đây? Toản Địa Thử? Không hay lắm, hay là Quỷ Vương Toản Địa Thử? Như vậy gọi là Quỷ Vương Huỳnh đi…..

Sau khi hiểu rõ ý nghĩa cuối cùng trong đầu, hắn cảm thấy rất mỹ mãn.

Bỗng nhiên, thân thể trở nên mềm oặt rồi đổ nhào xuống mặt đất.

Lăng Húc cùng Hạc cực kỳ hoảng sợ, hai người đồng thời phóng nhanh về hướng Đường Thiên vừa ngã xuống.

Hai người chưa vọt tới đã nghe tiếng ngáy như sấm của Đường Thiên vang lên, hắn ngủ mất rồi. Liên tục cùng 2 người đối chiến làm cho thể lực của Đường Thiên tiêu hao toàn bộ, chẳng qua là hắn vẫn ở trong trạng thái hưng phấn nên không có cảm giác được điều này. Khi mà trạng thái hưng phấn của hắn rút đi thì cơn mệt mỏi của hắn như thủy triều dữ dội ập tới đánh hắn chìm vào trong giấc ngủ.

Khi hai người vọt tới bên hắn thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Tên hỗn đản này...

Lăng Húc và Hạc đồng loạt mà liên tục giơ chân dẫm lên mặt Đường Thiên.

"Quả thực chính là một tên hỗn đản trong những tên hỗn đản! Ta đạp ta đạp ta đạp!" Lăng Húc vừa thi triển cước pháp chửi.

"Đúng vậy, thật sự là tên vô trách nhiệm a, nhất định cần phải nghiêm khắc trừng phạt hắn." Vẻ mặt Hạc đầy vẻ chính nhân quân tử, nhưng chân thì liên tục hạ xuống chỗ nào cần trúng thì đều trúng, chỗ không cần trúng thì cũng trúng luôn.

"Chân lực của hắn như vậy sao có khả năng mới là thất giai được?" Lăng Húc vừa điên cuồng hạ cước vừa nói thầm trong lòng.

"Hắn nhất định là tính sai rồi!" Vẻ mặt Hạc tỏ vẻ không quan tâm nhưng chân thì hạ xuống không chút nhẹ nhàng.

"Cũng đúng thôi, hắn học toán kém như thế, nhất định là không biết đếm bàn tay mà tính sai số đan điền trì trong người rồi, đúng rồi, thời gian không có ngón tay ….!" Lăng Húc thành thành thật thật nói.

"..." Hạc ngơ luôn không biết nên nói cái gì nữa.

Sau khi hai người điên cuồng phát tiết xong cũng thu chân lại cảm thấy rất thoải mái. Sau đó liếc mắt đồng ý với nhau, không chút do dự đồng thời xoay người lại tách nhau lẩn ra chỗ khác ngồi xuống nhập định.

Đường Thiên đáng thương bây giờ tràn đầy vết bầm dập trên mặt như là nằm ngủ quên ở trên đường bầy voi lớn đi qua.

Hắn không có chút cảm giác nào cả, ngủ cực ngon.

[1] Niêm (粘): Dính.

[2] Toản: Dùi, khoan