Chiến Thần Bất Bại

Chương 361: Dương đông kích tây




"Hiện trường không có vết tích tranh đấu, toa xe bị phân thành hai, hẳn là do đao kiếm tạo thành. Bề mặt còn để lại dao động chân lực nhè nhẹ, thuộc hạ không thể phá giải được!"

Tề Sơn nghe tên thủ hạ trước mặt báo cáo, cười nhẹ nói: "Kiếm pháp truyền thừa vô song của Minh Nguyệt tiểu thư, ngươi không thể phá giải được cũng bình thường thôi, đừng nản lòng. Những ngày này đã vất vả cho ngươi rồi, đến gặp lão Hồ lĩnh năm trăm vạn tinh tệ, rồi nghỉ ngơi cho tốt đi. Thành Tiên Nữ, mỹ nữ tụ hợp, hẻm Yến Chi cũng tuyệt lắm, ha ha, đi thôi đi thôi!"

Sự chán nản trong lòng tên thủ hạ tiêu giảm bớt, thầm cảm động, không nói nhảm gì thêm, đáp lại một tiếng rồi lui ra.

Đợi thủ hạ rời khỏi phòng, ánh mắt Tề Sơn đột nhiên biến lạnh. Minh Nguyệt vung kiếm vào toa xe, nhất định là do biết được có người nấp trên xe.

Xem ra, mình trong lúc bất tri bất giác, đã mất một chút mặt mũi trước mặt Minh Nguyệt rồi, Tề Sơn cười tự giễu.

Nhưng ánh mắt hắn lại không hề mất đi vẻ lạnh lùng. Đối phương nấp trên toa xe hắn ngồi vào thành…, hắn lập tức nghĩ đến người thần bí cứu An Đức Lệ Na đi. Ngay cả Minh Nguyệt cũng không thể bức lui đối phương được, thực lực quả rất mạnh.

Cứ nghĩ rằng đưa tay ra là nắm được Tiên Nữ tọa, không ngờ lại trở nên thú vị như thế.

Dưới đôi mắt lạnh lẽo, khóe môi cong lên, như cười như không, nhưng nụ cười này không mang theo chút ấm ám nào.

"Đại nhân, Minh Nguyệt tiểu thư đang chờ ngài ở đại sảnh."

"Ta tới ngay!"

Trong nháy mắt, nét lạnh lùng trên mặt hắn biến mất không còn, lần nữa lấy lại nụ cười tự tin ấm áp thường ngày. Hắn đẩy cửa, bước ra ngoài.

Trong đại sảnh, một bóng dáng cao ráo, xinh đẹp, thuần một màu trắng như tuyết đang đứng ở đó. Nàng đang quan sát bích họa* trên tường, mái tóc đen nhánh dài như áo choàng đẹp như tranh vẽ. Nghe được tiếng chân của Tề Sơn, Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Tiên Nữ tọa tuy không phải là một tinh tọa cường đại, nhưng lịch sử nhưng cũng đã rất lâu đời. Từng thế hệ cố gắng kinh doanh làm Tiên Nữ tọa đạt đến quy mô như thế, cũng là rất đáng quý!"

*Tranh vẽ thẳng lên trên tường.

"Đúng thế!" Tề Sơn sải bước, tiếp lời: "Trong mười chín châu Bắc Thiên, lịch sử Tiên Nữ tọa đứng đầu đã lâu. Từ thời viễn cổ đã có bóng dáng của các nàng ấy hoạt động. Truyền thừa đến nay, nổi nổi chìm chìm, được ca tụng là cái cây mãi xanh tươi, lại chưa từng đạt được bá nghiệp, thực sự đáng tiếc!"

"Là Tề huynh hùng tâm chí lớn!" Minh Nguyệt quay sang, lẳng lặng nói: "Đa số nữ nhân lại thích an ổn!"

"Ha ha, cũng phải! An ổn có gì không tốt? Chinh chiến cứ giao cho nam nhi là được!" Tề Sơn cười nói.

"Nam nhi như Tề huynh trên đời cũng không nhiều." Minh Nguyệt chợt đổi đề tài: "Thế nhưng ngày hôm qua, ta lại gặp được một người rất thú vị. Tề huynh phải cẩn thận nha!"

Tề Sơn cười ha ha đáp: "Đa tạ Minh muội quan tâm! Người có thể được Minh muội khen là thú vị như thế, chắc chắn là bất phàm. Nếu có cơ hội phải tìm hiểu thật kỹ mới được. Cơ hội tốt để thưởng thức hồ Tiên Nữ chỉ có hai mươi bốn ngày, vận khí chúng ta không tệ, vừa kịp lúc. Nếu bỏ qua, vậy thì quá đáng tiếc rồi! Ta thay Minh muội an bài một yến hội trên hồ, uống rượu ngắm hồ, chẳng phải rất thoải mái sao!"

Minh Nguyệt gật đầu cảm ơn: "Tề huynh hao tâm tổn trí rồi, tất cả đều nghe theo an bài của Tề huynh!"

An Đức Lệ Na đẩy cửa ra, trong phòng một màu tối đen, nàng mở đèn. Trong một góc u ám, một thân ảnh lặng yên không tiếng động khoanh chân ngồi đó. Nàng nhìn thật kỹ Đường Thiên, nói: "Tối nay, Tề Sơn vì một nữ nhân sẽ tổ chức yến hội trên du thuyền ở hồ Tiên Nữ, mấy tên cao thủ bên cạnh hắn, đều ở trên thuyền. Nếu như chúng ta muốn đột nhập cung Tiên Nữ, thì đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta."

"Đi!"

Câu trả lời của Đường Thiên giản đơn mà băng lãnh. nguồn TruyenFull.vn

Ra khỏi phòng, sắc trời bên ngoài cũng đã chạng vạng.

Ánh nắng mặt trời lúc chiều tà chiếu lên trên người, không có bao nhiêu nhiệt lượng, trái lại còn mang theo chút hương vị xế chiều. Ngày thứ hai cũng sắp hết rồi, thời gian thật ngắn quá. Đường Thiên bỗng nhiên ngừng lại, lẳng lặng nhìn ngắm nhìn mặt trời đỏ rực đang khuất núi xa xa.

An Đức Lệ Na cũng ngừng lại, vẻ mặt của nàng bất ngờ nhìn Đường Thiên.

Nàng cảm thấy Đường Thiên rất phức tạp, thần bí mà cường đại, tính tình lãnh khốc, ý chí sắt đá, nữ sắc đối với hắn không có chút tác dụng, hơn nữa còn có được trí tuệ cực kỳ kinh người. Hắn tiếc chữ như vàng, nhưng mà chỉ cần mở miệng, là đánh trúng yếu hại. Cho tới bây giờ, hành động của nàng và Nặc Lặc thúc thúc đều hoàn toàn nằm trong tiết tấu của hắn, kể cả việc đêm nay lẻn vào cung Tiên Nữ.

Hắn tựa như sinh ra vì hắc ám, hắn vĩnh viễn đặt mình trong bóng tối.

Đây là một gia hỏa khiến người ta e sợ. Nếu có thể, An Đức Lệ Na hy vọng mình vĩnh viễn không bao giờ đối đầu với hắn. Dù là ai chăng nữa, có một kẻ địch đáng sợ như thế, nhất định khó mà yên lòng trong cuộc sống hàng ngày.

An Đức Lệ Na nghĩ rằng hắn sẽ không động dung với bất kỳ thứ gì. Bởi thế khi nhìn thấy hắn ngừng chân ngắm ánh tà dương, dường như đang cảm khái điều gì đó, An Đức Lệ Na cho rằng chính mình hoa mắt rồi.

Một hồi trầm mặc.

Cho đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất sau đường chân trời, Đường Thiên mới thu hồi ánh mắt.

Hắc ám, tới rồi!

Hắn cất bước tiến tới.

Lần hành động này, đối với nhóm người An Đức Lệ Na cực kì quan trọng. Người đứng đầu Tiên Nữ tọa, A Tư Đại sống hay chết, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hành động đêm nay của bọn họ. Nếu như A Tư Đại còn sống, vậy rất có thể đã là bị giam cầm, nếu bọn họ cứu được A Tư Đại ra thì mọi chuyện đều suông sẻ. Còn nếu như A Tư Đại chết rồi, như vậy sự việc thật sự rất phiền phức.

Tề Sơn sẽ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, bài trên tay hắn quá tốt, có được lựa chọn thứ hai, Karen, thị vệ trưởng cung đình, Ba Phu, An Đức Lệ Na hoài nghi đại trưởng lão cũng đã đầu quân cho Tề Sơn. Chỉ cần sự lựa chọn thứ nhất Sa Phù xảy ra chuyện, bọn họ sẽ chiếm đại nghĩa. An Đức Lệ Na cũng hoài nghi, Sa Phù đã bị hại. Đã gần hai tuần Sa Phù không xuất hiện.

Vì vậy, tìm hiểu chủ thượng rốt cuộc có bị hại hay không, là chuyện bọn họ buộc phải làm trước mắt.

Bọn họ gần như đem toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của thành Tiên Nữ ra dùng, tất cả đều tụ tập cùng nhau. Những người này, trong mắt mỗi một kẻ đều lộ ra tinh quang, toàn thân hiện lên mấy phần khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh.

"Chúng ta sẽ lẻn vào cung Tiên Nữ từ cửa đông vào, nơi đó là mơi thích hợp để đột phá nhất mà chúng ta điều tra được gần đây." Nặc Lặc nhếch miệng cười: "Đương nhiên, nơi đó khẳng định có cạm bẫy."

"Dương đông kích tây?" Âm thành băng lãnh truyền đến từ sau tấm mặt nạ đen.

Nặc Lặc đưa ngón tay cái lên: "Cùng người thông minh nói chuyện đúng là thoải mái. An Đức Lệ Na sẽ mang ngươi đi theo một con đường khác, chúng ta sẽ tận lực hấp dẫn sự chú ý của bọn họ cho các ngươi."

"Ta không muốn bị vướng tay vướng chân, đưa địa đồ cho ta!"

An Đức Lệ Na lập tức giận đến đỏ mặt, trước mặt nhiều người như vậy, bị người khác nói là gánh nặng, nàng thấy mình tức muốn bể phổi. Nếu không phải sự lãnh huyết đặc thù của Đường Thiên trong cảm nhận của nàng quá cường liệt, thì nàng đã trả lời lại một cách mỉa mai rồi.

Nặc Lặc cười to, một số người phía sau hắn cũng phát ra tiếng cười khẽ.

Nặc Lặc ha hả giang tay ra: "Đồng sự, đừng như vậy! Ngoại trừ An Đức Lệ Na, người khác đều không được. Lực lượng của thánh bảo bao phủ toàn bộ cung Tiên Nữ, tiểu công chúa của chúng ta lại là người kế thừa. Có nàng ngươi mới có thể lặng lẽ qua ải mà không kinh động kẻ địch."

Đường Thiên không nói gì thêm.

Thần tình Nặc Lặc trở nên nghiêm túc: "Yến hội của Tề Sơn bắt đầu vào chín giờ tối, chúng ta sẽ khởi xướng công kích đúng chín giờ. Các ngươi phải nắm chặt thời gian!"

Đường Thiên biến mất không thấy, ngay sau đó xuất hiện phía sau An Đức Lệ Na, không đợi An Đức Lệ Na phản đối đã cắp theo nàng nhảy lên nhảy xuống vài cái đã biến mất vào bóng đêm.

Nặc Lặc xoay người, mặt hướng về những người khác: "Lời vô dụng thì không nói, các huynh đệ hẹn gặp lại sau khi chết!"

Mọi người bèn nhìn nhau cười.

Bên ngoài cung Tiên Nữ, hai người giấu mình dưới bóng một mái hiên, nơi này là góc chết của tầm mắt thủ vệ. Đường Thiên dẫn theo An Đức Lệ Na, lặng yên không một tiếng động dọc theo cung Tiên Nữ chạy một vòng, cuối cùng tìm được chỗ ẩn thân tuyệt vời này.

Đây là một tửu lầu cao mười sáu tầng, đèn đuốc huy hoàng, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt. Nơi đây cách cung Tiên Nữ chỉ một khoảng cách, lại có thể dễ dàng quan sát cung Tiên Nữ. Đường Thiên cùng An Đức Lệ Na giấu mình dưới mái hiên của tửu lâu, ở đây, bên trên đèn sáng như ban ngày, ngược lại làm cho dưới mái hiên càng trở nên đen tối. Chỉ là không gian bên trong rất chật hẹp, Đường Thiên không thể không ôm An Đức Lệ Na, hoàn toàn co mình tại trong bóng tối.

An Đức Lệ Na hoàn toàn không ngờ đến tình cảnh như vậy, nàng bị Đường Thiên gắt gao ôm lấy, vô cùng hoang mang. Chuyện lần trước bị Đường Thiên nhìn từ trên xuống dưới nàng đã cố đè nén, lúc này lại bị ôm chặt, nhiệt độ cơ thể làm đại não nàng trống rỗng.

Không gian dưới mái hiên vừa vặn giấu một người, nhưng giờ lại thêm một người, Đường Thiên không thể không để An Đức Lệ Na gắt gao quấn trên người hắn như bạch tuộc.

Cổ của An Đức Lệ Na dần đỏ ửng.

Đầu óc trống rỗng rất lâu, An Đức Lệ Na cuối cùng cũng đè nén khôi phục lại bình tĩnh.

Tên gia hỏa máu lạnh này còn có nhiệt độ cơ thể nha!

Ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu khiến An Đức Lệ Na cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười với bản thân mình. Sau khi trấn định, An Đức Lệ Na rất nhanh khôi phục sự quan sát nhạy cảm, đối phương rất trẻ tuổi!

Nàng cảm thấy mình như đang quấn lấy một khúc gỗ. An Đức Lệ Na biết rõ đối phương không phải loại người chiếm tiện nghi của nàng, tính thêm lần trước, thì đã là lần thứ hai rồi. Nàng lớn mật hỏi: "Này, chúng ta vì sao đến đây vậy?"

"Chờ!" Câu trả lời vẫn băng lãnh như cũ.

"Chờ cái gì?" An Đức Lệ Na có chút không hiểu được, nhưng nàng biết rõ trí tuệ và sự lão luyện của đối phương đều hơn xa nàng.

Đường Thiên không lý nàng.

"Này!" An Đức Lệ Na bất mãn hô lên, sau khi biết tuổi của Đường Thiên không lớn, nàng phát hiện lá gan của mình lớn hơn một chút.

Đường Thiên tựa như khúc gỗ, không chút động đậy.

Thời gian từng chút trôi qua, tửu lầu càng lúc càng náo nhiệt, nhưng Đường Thiên tựa như lão tăng nhập định, không chút động đậy. An Đức Lệ Na cũng cảm thấy bội phục, thời gian dài như thế, giữ một tư thế như ban đầu, trên thân còn mang theo một người, nhưng hắn lại có thể từ đầu đến cuối không chút động đậy.

Quả thực rất lợi hại!

Khi thời gian sắp điểm chín giờ, An Đức Lệ Na nhìn Đường Thiên còn chưa có ý định động đậy, nhịn không được giục: "Chúng ta phải hành động rồi!"

"Chờ!" Thanh âm băng lãnh không có chút nhiệt độ nào.

An Đức Lệ Na dần nôn nóng: "Bên Nặc Lặc thúc thúc phát động rồi, chúng ta sao có thể chờ ở nơi này? Cơ hội này là do Nặc Lặc thúc thúc bọn họ dùng tính mạng để đổi lấy!"

"Chờ!" Đường Thiên lạnh lùng phun ra một chữ, không hề có ý định giải thích.

"Không được! Chúng ta không thể để Nặc Lặc thúc thúc hi sinh uổng phí!" Trong giọng nói của An Đức Lệ Na lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm. Nàng muốn nhảy khỏi lưng Đường Thiên, nhưng cơ thể lại không thể động đậy.

"Ngươi để ta xuống!" Nước mắt An Đức Lệ Na chảy xuống.

Đường Thiên không lý nàng. Trong bóng đêm, đôi mắt hắn sáng lên được tựa như một con rắn cuộn mình trong bóng tối vận sức chờ phát động, đôi đồng tử rắn băng lãnh vô tình.

Chín giờ, đúng giờ!