Chiến Thần Bất Bại

Chương 353: Năng Lượng Bạo Thể




Hạc Tinh Đan vừa vào cổ, thân hình Đường Thiên không khỏi chấn động như có một quả bom nổ trong thân thể hắn, số năng lượng quá nhiều ầm ầm tản khắp. Năng lượng mãnh liệt như nước lũ thổi quét khắp các kinh mạch.

Hắn cảm thấy kinh mạch đã căng ra hình như sắp bị rách sắp bạo thể tới nơi. Hạc Tinh Đan ẩn chứa năng lượng số lượng thật sự quá khổng lồ, chúng nó dọc theo kinh mạch điên cuồng tiến lên, phóng tới đan điền.

Trên không trung trong đan điền có một lam một đen rõ ràng; màu làm là Băng Lam Tâm, đen là Hư Không Ám Viêm; hai loại rõ ràng không giống nhau, đem đan điền Đường Thiên chia thành hai khu vực với hai màu khác hệt.

Khi nước lũ năng lượng vọt tới đan điền, hai cỗ lực lượng này theo bản năng phát giác được hung hiểm, không hẹn mà quang mang cùng tăng vọt.

Ầm~!

Đầu Đường Thiên như trúng trọng quyền, đại não là một phiến trống rỗng, thế giới như ngừng lại.

Ba cổ lực lượng giao phong làm cho khí huyết toàn thân hắn có hiện tượng không thể khống chế. Khi hắn vừa hồi thần, năng lượng mãnh liệt như dòng lũ đã triệt để áp chế hai cỗ năng lượng cũ trong đan điền.

Băng Lam Tâm đã bị áp súc thành một đoàn u lam sáng sáng, mà Hư Không Ám Viêm lại như con sư tử bị chọc giận, không chút nhường nhịn. Lực phá hoại của Hư Không Ám Viêm rất mạnh, năng lượng vốn là như nước cuộn tới, liền thành một đám sương. Trong đan điền Đường Thiên tán ra ánh sáng lam rất đẹp mắt, nhưng hiện tại hắn cũng thống khổ cực độ.

Thể tích sương mù so với lúc trước hơn không biết bao nhiều lần, Đường Thiên cảm giác được thân thể của mình tựa như bong bóng bị thổi căng.

Hắn cố nén đau đớn, dốc sức vận chuyển Loa Toàn Kình.

Rất khó để Loa Toàn Kình tiến tới, năng lượng bung ra từ Hạc Tinh Đan cực kỳ ngưng đọng, Loa Toàn Kình căn bản không cách nào hấp thu. Nhưng Đường Thiên biết nếu không làm gì vậy chỉ có nước chết, mà trừ cố vận Loa Toàn Kình ra hắn cũng chẳng còn cách khác.

Để cho Đường Thiên thở ra nhẹ nhõm chính là, Loa Toàn Kình như đinh ốc xoay tiến lên nên phát huy tác dụng thật lớn, tuy rằng chậm nhưng vẫn có tiến.

Nơi đinh ốc đi qua, thống khổ cũng nhân lên, đau đến đầu óc Đường Thiên đều đờ đẫn. Bất quá ý chí của hắn kiên cường, tuy rằng nguy cấp, cực kỳ đau đớn, nhưng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ, trong đầu chỉ có một ý tưởng là điều khiển Loa Toàn Kình tiến tới!

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Loa Toàn Kình toàn thân buông lỏng. Đầu óc Đường Thiên đang một mảng hỗn độn chợt tỉnh, nguyên là đinh ốc đã tới đan điền, tiến vào phạm vi ảnh hưởng của Hư Không Ám Viêm. Thế lửa của Hư Không Ám Viêm đã yếu hơn trước nhiều, cả đan điền đều bị khí vụ màu xanh lam bao phủ. Càng làm hắn giật mình là vách đan điền hắn lại xuất hiện vết rạn.

Nếu nó mà bị nứt rách ra, cũng có nghĩa đan điền bị hủy.

Đáng giận!

Đường Thiên chỉ cảm thấy một cơn giận xông thẳng lên đầu; hắn bắt đầu tự hỏi có cách nào phản kích hay không. Cho dù bị năng lượng áp chế, cũng đã làm hắn cực khó chịu, giờ những năng lượng này lại chống lại hắn.

Ta không hề lưu tình với địch nhân.

Đường Thiên chợt thấy Loa Toàn Kình bay quanh Hư Không Ám Viêm, hình như nó có thay đổi. Hắn cố nén đau đớn, lòng trầm lại suy nghĩ lát thì hiểu được. Loa Toàn Kình quả thật không cách nào thôn phệ năng lượng nồng độ cao do Hạc Tinh Đan bạo liệt ra, nhưng năng lượng ấy sau khi bị Hư Không Ám Viêm đánh tan thì Loa Toàn Kình lại hấp thu được.

Vừa hiểu, mắt Đường Thiên tỏa sáng. Hắn khống chế Loa Toàn Kình bơi chung quanh Hư Không Ám Viêm. Tốc độ Loa Toàn Kình đột nhiên tăng lên, hấp thu sương mù năng lượng cũng càng nhiều.

Ngắn ngủi có mấy hơi, Loa Toàn Kình rõ ràng liền phồng to lên vài lần.

Đường Thiên không nói hai lời, chia Loa Toàn Kình tráng kiện ra thành hai. Cứ tiếp tục như thế, theo thời gian trôi qua, Loa Toàn Kình trong cơ thể đã hơn 10 cái, tựa như một đàn cá bạc bơi đi bơi lại. Loa Toàn Kình khác lúc trước rất nhiều, sáng hơn, linh hoạt hơn, kết cấu chân lực tơ càng tỉ mỉ, hình thể cũng to gấp đôi.

Cùng với chất lượng Loa Toàn Kình tăng, tốc độ hấp thu sương mù cũng nhanh hơn nhiều.

Sương mù năng lượng chung quanh Hư Không Ám Viêm biến mất rất nhanh, cảm giác bị nổ bể bụng cũng giảm bớt.

Hư Không Ám Viêm trãi qua tiêu hao trong thời gian dài như vậy, năng lượng bắt đầu chiếm thượng phong,, điều này làm cho Đường Thiên ý thức được không ổn. Hắn thử để cho Loa Toàn Kình đi hấp thu năng lượng dạng chất lỏng, nhưng phát hiện không hấp thu được. nguồn TruyenFull.vn

Không thể, Hư Không Ám Viêm không có khả năng ảm đạm xuống chứ! Đường Thiên chợt phát hiện, mấu chốt của tràng chiến đấu này đã biến thành Hư Không Ám Viêm có thể chống đỡ bao lâu.

Cần Hư Không Ám Viêm nhiều hơn nữa!

Nhưng, Hư Không Ám Viêm ở đâu ra?

Trong đầu Đường Thiên hiện lên kiếm pháp kia, trong đó có thủ pháp gọi về Hư Không Ám Viêm. Đến bây giờ, Đường Thiên đã chẳng quan tâm tới lai lịch kiếm pháp từ đâu ra, có bài xích gì với võ công mình hay không nữa, mạng sống quan trọng hơn!

Mới xem, Đường Thiên đã không nhịn được muốn mắng to; theo thiên kiếm pháp này nói, nếu Đường Thiên muốn triệu hoán Hư Không Ám Viêm, trước cần phải triệu hoán Thánh kiếm Ngục Hải, mà thủ pháp để triệu hoán Thánh Kiếm cực kỳ phức tạp, chưa từng tập luyện lâu dài thì không thể nào thành công. Nhìn lướt qua thủ pháp, đầu hắn tê rần.

Thật sự là quá phức tạp rồi!

Nhìn đại khái: từ cảm ứng được Thánh kiếm, tới đem nó từ hư không rút ra, chân lực trãi qua 17 lần biến hóa. Võ kỹ phức tạp như thế này, Đường Thiên chưa từng thấy cũng chưa nghe bao giờ!

Hắn rất muốn há mồm chửi lớn. Ai đã chế cái vũ kỹ này? Đây không phải cố ý làm khó người chứ?

Hơn nữa, 17 biến hóa này, còn không phải là cửa thứ nhất. Cửa đầu tiên, ngươi cần cảm ứng được Thánh kiếm. Về phần làm sao để cảm ứng, trên đó một chữ cũng không nói.

Vãi, có cách chỉ hoang đường thế sao?

Nhưng là, Đường Thiên không có thời gian mắng người, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn hiện tại. Hoang đường hơn, phức tạp hơn, cũng chỉ có thể kiên trì làm theo.

Thiếu Niên Như Thần không gì không làm được! Đường Thiên nói lẩm bẩm tự thôi miên mình.

Bước đầu tiên, cần cảm ứng được thánh kiếm Ngục Hải trước...

Làm sao cảm ứng…

Đường Thiên mù tịt cả nửa ngày, lực chú ý của hắn rơi trên Hư Không Ám Viêm, không chút do dự đem tâm thần luồn vào Hư Không Ám Viêm. Hắn nghĩ rất đơn giản, trên người mình nếu có cái quan hệ gì với Thánh kiếm, cũng chỉ có sợi Hư Không Ám Viêm này.

Mà lúc này, hắn cũng không cố suy nghĩ nữa, thử trước rồi nói.

Tâm thần bay vào Hư Không Ám Viêm, Đường Thiên chỉ cảm thấy chung quanh tối sầm, như tiến vào hư không vô tận. Thời khắc tâm thần đau đớn không còn, phiến hư không này không chút ánh sáng, không âm thanh.

Đường Thiên nhìn chung quanh, không có cái gì.

Hắn cắn răng một cái, hô to như xé cổ họng: "Ngục Hải! Ngục Hải! Ngươi mau ra đây! Ngục Hải..."

Giờ Đường Thiên chỉ cầu nguyện Ngục Hải có thể nghe hiểu tiếng người, nó dầu gì cũng là Thánh kiếm, ít nhất cũng phải thông minh hơn An Hảo Kiếm một chút chứ! An Hảo Kiếm có thể hiều được người, Ngục Hải đệ đệ, Ngục Hải đại ca, ngục Hải đại thúc, Ngục Hải gia gia...

Đi ra!

Đường Thiên mừng rỡ như điên, mình đúng là thiên tài!

Một thân ảnh mơ hồ trong hư không cách Đường Thiên không xa từ từ hiện lên. Đường Thiên chỉ nhìn được hình dáng người này, mặt mày là một mảng mơ hồ; hơn nữa cảm giác quen thuộc không gian hằng ngày không còn nữa. Đối phương giống như đứng gần mình, lại như rất xa, cái loại cảm giác cổ quái này là lần đầu hắn gặp.

Đường Thiên thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa tay trơ mặt ra: "Tên kia... Ngục Hải..."

"Ngươi chính là Đường Thiên?" Thanh âm của đối phương, rất già nua mà thâm trầm. Chắc là ông nội của Ngục Hải…

Đường Thiên như lâm đại địch, giữ vững tinh thần, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy a! Chào Ngục Hải gia gia!"

"Ngục Hải gia gia?" Đối phương sững sờ, chợt kịp phản ứng, cười ha ha: "Thú vị! Thú vị!"

Đột nhiên người kia không cười nữa nói: "Đường Thiên ngươi sợ chết không?"

"Đương nhiên!" Đường Thiên lo lắng vô cùng, không thể hô to một tiếng, Ngục Hải gia gia cùng ta ra nha! Nhưng nhìn lên, người ta không phải dễ gạt vậy, hắn chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích: "Ngục Hải gia gia, loài người chúng ta cùng cùng kiếm các ngươi… Ách! Kiếm gì chứ, là không giống vậy. Không nghĩ sẽ chết."

"Tạisao sợ chết?" Đối phương hỏi.

"Tại sao?" Đường Thiên ngẩn người: "Nếu như chết rồi, không còn có cái gì nữa ah. Thân nhân đã không có, bằng hữu đã không có, mộng tưởng cũng không có. Chết vinh còn hơn sống nhục ah, ah!"

Đường Thiên bỗng nhiên kịp phản ứng, sắc mặt đại biến.

Không tốt! Lão đầu nghĩ không ra, muốn tự sát! Bằng không, làm sao sẽ hỏi có sợ chết không?

Ngàn vạn lần không nên nha! Thiếu niên như thần, thật vất vả mới có cơ hội cho người ta cứu, ngươi không chịu không phải là phụ cái cơ hội trời ban này sao?

Nếu không… ngươi có thể cứu ta trước, rồi hãy tìm chỗ…

Đường Thiên nuốt nước miếng một cái, với vẻ mặt khuyên bảo nói: "Ngục Hải gia gia, chết vinh còn hơn sống nhục. Đây chính là đạo lý thế giới lớn nhất ah, từng người chết đi, đều không biết đang ở đâu hối hận kìa!"

"Phiến hư vô này, không có thời gian, không ánh sáng, không âm thanh âm, sống còn không bằng chết." Đối phương thản nhiên nói.

Hít~!

Đường Thiên kinh ngạc hít một hơi lạnh, thái độ lão đầu này hình như rất kiên quyết. Đường Thiên cảm thấy mình có chút không biết nói gì, không biết phải khuyên làm sao, hắn vắt hết óc nói: " Ngục Hải gia gia, ở đây quả thật rất cô độc, rất nhàm chán, nhưng vì sao gia gia lại ở đây lâu vậy, cho tới hôm này có nghĩ ra chưa?"

Đối phương trầm mặc.

Đường Thiên lầm bầm tự nói: "Ta nghĩ đại khái là Ngục Hải gia gia còn có thứ gì đó chưa buông bỏ được. Rốt cuộc có nhiều thứ để gia gia người dù là ở trong này cũng không nỡ buông tay đi! Đây là ý nghĩa để sống ah, có chút chuyện muốn làm, mặc kệ lớn hay nhỏ, nhưng người đừng quên là, người vẫn không quên, vẫn nhớ mãi, người sẽ thỉnh thoảng nhớ tới. Chỉ có còn sống, mới có thể đi thực hiện những việc này, ta cảm nhận được, đây mới là nguyên nhân gia gia còn sống, trong lòng ngài còn vướng bận, dù là có cả dày vò, cũng nguyện vướng bận nó!"

Đối phương trầm mặc thật lâu.

Đột nhiên, đối phương khẻ cười một tiếng, dần dần, mỉm cười thành cười to: "Ha ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười tràn đầy lực lượng cứ như muốn đâm rách phiến hư không này.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, một tiếng hét to truyền đến: "Tiểu tử, Ngục Hải ở đây, tới lấy đi!

Một thanh kiếm đen không có vật chắn tay lẳng lặng lơ lửng trên không trung.