Chiến Thần Bất Bại

Chương 3500




 

Rõ ràng còn chưa kịp làm gì Tiêu Chính Văn, mấy người họ đã bắt đầu đấu đá nội bộ.

 

Từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn vẫn thích thú nhìn ba người họ, Võ Anh Hào ở bên cạnh cũng im lặng thưởng thức trà, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía bọn họ.

 

Đây rõ ràng là đang xem trò cười của họ mà.

 

Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng chú ý đến thái độ không rõ ràng của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, Tư Mã Tư vốn dĩ đã dâng trào ý chí chiến đấu giờ mới kiềm chế cơn giận, ngồi lại chỗ của mình.

 

Mọi người đều cũng một cấp bậc, ai đánh ai cũng sẽ không nhường nửa bước, dù có bắt tay trở thành liên minh tạm thời cũng không phải không thể phá vỡ.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Tiêu Chính Văn chưa từng để tâm đến họ.

 

Thông thường trong một liên minh, số lượng người càng nhiều ngược lại lợi ích và mâu thuẫn cũng càng phức tạp, nhất là các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, các bên đều có ân oán cực kỳ phức tạp, càng khó lòng mà đồng tâm hiệp lực với nhau.

 

“Các vị, mọi người bớt nói vài câu, dù sao hôm nay mọi người đều hòa bình”.

 

Thấy ba người có nguy cơ lao vào đánh nhau, ông cụ Thành vội đứng lên giải làm dịu bầu không khí.

 

Vừa dứt lời, ông cụ Thành nhìn thấy một luồng khí tức màu tím lao ra từ trong tay áo cụ ta, sau đó cả Thái Sơn đều rung chuyển dữ dội.

 

Ngay sau đó một trận pháp bảo vệ cực lớn bỗng được khởi động, trong màn sương màu tím từng tia chớp màu tím đánh xuyên qua đám mây, khí tức đó cực kỳ đáng sợ.

 

Thấy thế mọi người đều nhìn ông cụ Thành với vẻ kiêng dè, sau đó bình tĩnh chắp tay với nhau.

 

Lúc này ông cụ Thành mới hài lòng gật đầu.

 

Vì không khó để nhận ra xung đột vừa rồi, nên dù là nhóm nhỏ ba người Tư Mã Tư cũng không phải bền chặt như thép.

 

Nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng cùng một thuyền, mặc dù Quảng Lăng Tử chỉ có một mình nhưng cũng có cây giáo Bá Vương trong tay, có thể một đánh hai.

 

Ngoài ra Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào là người điềm tĩnh nhất trong số những người này, từ đầu đến cuối không nói một lời này, chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.

 

Thái độ của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào ngược lại khiến ông cụ Thành cảm thấy khá ngạc nhiên.

 

Hai người này là người trẻ tuổi nhất trong số họ.

 

Nhất là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại có thể bình tĩnh đến thế, vẻ điềm tĩnh đó càng khiến anh trở thành sự tồn tại mà các thế tử như họ không thể sánh được.

 

Ngay cả Thành Kế Hào cũng thầm lắc đầu ngán ngẩm, so về phong thái, đừng nhìn đám người Tư Mã Tư vừa xuất thân từ hoàng tộc, vừa xuất hiện từ các gia tộc lớn mà lầm, họ cũng chỉ như một đứa trẻ ba tuổi trước mặt Tiêu Chính Văn thôi.

 

“Được rồi, mời mọi người di chuyển đến Vọng Tiên Lâu để bàn chuyện quan trọng”, nói rồi ông cụ Thành nhìn lướt qua mọi người bằng ánh mắt dò xét.

 

Thấy mọi người đều đứng lên, cụ ta mới sai bước đi về phía đỉnh núi.

Chỉ là khi mọi người lần lượt đi theo ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu, Tư Mã Tư nhìn Quảng Lăng Tử nói: “Cây giáo Bá Vương của anh là dựa vào thực lực của mình để có được hay người khác tặng cho thế?”