Chiến Thần Bất Bại

Chương 347: Thanh Đồng Tinh Môn




"Chậc chậc, Diệp Triều Ca khủng bố ghê!" Tái Lôi thán phục không thôi khi nhìn thấy xác Thiên Không Hổ, cô ta nhìn xác nó mà cứ như nhìn một tác phẩm nghệ thuật ấy.

Mặt Binh đen như đáy nồi rồi, ai đời: Cơ Quan Võ Giáp thì mặc cho ai làm gì làm, mình là cơ quan sư lại nhìn tàn kiện rồi ca ngợi kẻ thù, ai cũng tuyệt đối không khiến mình cao hứng nổi, huống chi Binh là kẻ cao ngạo như vậy?

Tái Lôi hoàn toàn không để ý ánh mắt của Binh, tên này trong đoàn đội có địa vị cao cả, nhưng nàng nửa điểm cũng không sợ. Móng tay màu đỏ tươi lướt qua tàn kiện, càng sợ hãi thán phục.

"Nhìn chỗ này này, đều có vết chảy do nhiệt độ cao, nhiệt độ những chỗ ấy lại có thể làm chảy tinh đồng. Chậc chậc, biết độ nóng chảy của tinh đồng là bao nhiêu không? 2400o đó! Diệp Triều Ca thực quá biến thái!"

"Nhìn đến chỗ này đi, bị vặn vẹo thành hình bánh quay chèo luôn, tức lực công kích hoàn toàn không phải chỉ đi thẳng mà còn có lực xoắn ngang, hay cho Diệp Triều Ca biến thái!"

"Đây, còn chỗ đây, các lỗ hoàn toàn nát bấy, muốn đạt tới hiệu quả như vậy, cần lực lượng kinh người phát ra trong nháy mắt, oa oa oa, Diệp Triều Ca biến thái ghê!"

"Biến thái vậy mà cua được, woa, dạng người hoàn mỹ làm việc đoán tạo, dạng người hoàn mỹ để gia công kim loại… là bạn tốt nhất của cơ quan sư a!...

"Hơn nữa... phương diện kia nhất định rất mạnh..." Tái Lôi cắn ngón tay đỏ tươi, vẻ mặt thẹn thùng ướt át.

Binh rốt cuộc không chịu nổi, quyết định mặc xác bà cô điên này quay người rời đi.

Tái Lôi đưa lưng về phía Binh thè lưỡi, đắc ý vô cùng, cơ hội trêu chọc Binh đích cũng không nhiều, tự nhiên không thể bỏ qua. Đáng tiếc thần thiếu niên không ở đây, nghĩ đến vẻ mặt khủng hoảng của thần thiêu niên nàng lại lộ ra nụ cười.

Đắc ý, nàng đứng trước gương bày các tư thế mê người, thấy dáng người nóng bỏng trong gương, gương mặt tuyệt mỹ hiện vẻ hài lòng. Lão nương vẫn là trước lồi sau lõm đấy chứ!

Tự sướng xong, cảm thấy mỹ mãn, Tái lôi lại đến trước cái xác, thần sắc ngưng trọng lên.

Nàng khen Diệp Triều Ca cũng không phải chỉ vì chọc tức Binh, thật sự là Diệp Triều Ca rất mạnh khiến nàng được mở rộng tầm mắt. Sau khi Thiên Không Hổ thăng cấp, các mặt đều đã đề thăng rất nhiều, có thể nói là tốt nhất trong cơ quan thuật hiện giờ; hơn nữa Binh cũng là đại sư mặt cơ quan võ giả. Không ngờ, lại bại thảm như vậy.

Nhãn thần của Tái Lôi sáng ngời, tựa như có đốm lửa nhảy nhảy, ý ganh đua của nàng dâng lên mạnh hơn bao giờ hết.

Ngươi quả thật cường đại, nhưng, lão nương lập ý chí trở thành người giỏi nhất trong ngành cơ quan sư, há lại chịu thua?

Diệp Triều Ca, tới phiên lão nương rồi!

***

Từ chỗ Tái Lôi đi ra, Binh bỏ thời giờ ghé qua cơ quan huấn luyện doanh. Đường Sửu đi theo cạnh lão, báo cáo công việc trong khoảng thời gian này. Đường Sửu và Đường Nhất là 2 hồn võ tướng có phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau, hắn không hung hãn như Đường Nhất, nhưng so thông mình lại hơn hẳn, chiến thuật rèn luyện cũng cao hơn nhiều. Điểm này từ sân huấn luyện là thấy ngay, Đường Thiên là áp dụng nội quy chính cống của quân đội để huấn luyện, mà Đường Sửu lại đặt ra một bộ kế hoạch huấn luyện mới, phi thường chu đáo.

Binh rất hài lòng với kiểu xử lý công việc của Đường Sửu. Đường Sửu có trình độ tương đối khá, binh đoàn được hắn bồi dưỡng mặc dù không dũng mãnh như binh đoàn của Đường Nhất, nhưng lại xuất sắc hơn trên các mặt khác. Đây không phải là một chi đội ngũ mạnh mẽ, nhưng năng lực giằng co lại rất xuất sắc.

Thuận miệng dặn dò Đường Sửu vài câu, rồi Binh trở lại Tam Hồn Thành.

Trở lại trại huấn luyện tân binh, đột nhiên Binh dừng bước, cũng hơi ngạc nhiên, Đường Thiên đang tu luyện!

Vẫn Thạch Khanh?

Thực lực Đường Thiên đã hơn tân binh rất nhiều, những mục huấn luyện ở đây với tên kia mà nói, rất khó đề cao thêm gì cho hắn. Hắn tò mò đi đến Vẫn Thạch Khanh, quan sát đến Đường Thiên tu luyện.

"Ồ!"

Binh không tự chủ dừng bước.

Tên này…

Hắn kinh ngạc nhìn Đường Thiên trong Vẫn Thạch Khanh, có chút xuất thần.

Trong Vẫn Thạch Khanh, Đường Thiên khá phấn khởi, trong miệng hay kêu to oa oa, cứ như là mãnh hổ không bằng, hắn mạnh mẽ lao đi trong màn mưa vẫn thạch. Ánh mắt Binh sắc bén, liếc một cái đã nhìn ra Đường Thiên có khác trước, tên kia luôn đoán trước được hướng vẫn thạch rơi, nên mới thấy động tác hắn như là thành thạo.

Mà nếu có khối nào cách gần thân thể hắn nổ, thân Đường Thiên sẽ hơi cong lại, động tác như mèo bộc phát, toàn thân tràn ra cảm giác khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

Người này... lại tiến bộ!

Hướng võ kỹ của Binh không thiên về trực giác, nhưng hắn có gặp qua nhưng cường giả chiến đấu thiên về trực giác; mà trực giác Đường Thiên mạnh như dã thú, cũng không kém những cường giả ấy.

Binh nhìn ra được, Đường Thiên đang thử nghiệm. Hắn đang không ngừng thử tìm cách dung hợp trực giác với vũ kỹ.

Vẫn thạch cỡ cối xay bị Đường Thiên đánh trúng là nổ tung.

Ngân hồn Loa Toàn Kình!

Đường Thiên miệng thì kêu oa oa, chiêu thức thì càng lúc càng nhanh, thân ảnh chỉ còn thấy cái bóng lướt đi, mắt thường nhìn theo nhất định không kịp. Binh mở to mắt sợ bỏ lỡ vài chi tiết.

Tên kia đang dùng trực giác điều chỉnh vũ kỹ của hắn!

Mặt bài tú-lơ-khơ không thể bình tĩnh nữa, hoàn toàn không tin được.

Đường Thiên cực kỳ phấn khích, mắt trừng to, đối mặt với mưa vẫn thạch sắp tới, trong mắt hắn, hắn nhìn chúng như nhìn địch thủ, hắn muốn thắng đối thủ này.

Mọi thứ xung quanh đều thay đổi rồi, động tác của mình càng tùy tâm sở dục, cảm giác này hay lắm rồi.

Tin tưởng trực giác của ngươi!

Trong lúc bất tri bất giác, Đường Thiên càng tin cậy trực giác của mình, ví dụ như tốc độ xuyên qua của Ngân Hồn Loa Toàn Kình, như hắn kết hợp Ngân Hồn Loa Toàn Kình với Hỏa Liêm Quỷ Trảo; có đôi khi ngẫu nhiên xuất ra Không Khí Thuẫn Kích Thuật cứ như hạ bút thành văn; tiết tấu biến ảo của Tàng Phong Bộ…

Đạo lý trong đó chính mình cũng không nghĩ ra, vậy cứ giao cho trực giác của "thần thiếu niên" thôi.

Càng đánh Đường Thiên càng phấn khởi, máu tươi trong cơ thể không hề có dấu hiệu nguội, thân thể vô cùng nghe lời, có thể tùy ý làm ra các động tác bất thường.

Đường Thiên ra chiêu càng lúc càng nhanh, khoảng nghĩ giữa các động tác không hề cứng ngắc mà như lưu thủy hanh vân, nhanh như chớp.

Ta là điện ta là quang!

Diệp Triều Ca, lần sau gặp được ngươi, ta muốn bằng bản lĩnh thật sự của ta hảo hảo đánh một trận với ngươi!

Đường Thiên tuyệt sẽ không nhận thua!

Binh lặng yên nhìn Đường Thiên liều mạng tu luyện, mồ hôi bay trong đá vụn, toàn thân đầy bụi, nhưng cặp mắt trong sáng, thiêu đốt ý muốn đơn thuần.

Cảm xúc của binh đang suy sụp cũng không khỏi phấn chấn. Ngay cả tên ngốc này đều hăng hái như vậy, mình có lý do gì để suy sụp?

Nam Thập Tự Binh Đoàn chỉ còn lại có mỗi mình ah, mình còn phải đem tất cả sự việc làm một lần, đám gia hỏa kia ở Thiên Quốc mới không chửi mát… trên mặt bài tú-lơ-khơ lại nở nụ cười.

Hắn xoay người đi vào thông đạo, tiến về binh doanh 07.

Vấn đề lớn nhất của binh doanh 07 là khoảng cách quá xa, nên chuyện đầu tiên cần làm là sửa chữa tinh môn Đồng Xanh. Trại tân binh 07 có một tinh môn cấp Đồng Xanh, tuy hiệu suất hơi kém: chỉ có 10 lần/ngày; nhưng với hiện tại thì cũng đủ dùng. Bản vẻ tinh môn Đồng Xanh bị Tái Lôi nghiên cứu hoài, cuối cùng cũng tìm ra cách sửa.

Đi cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc cũng tới được binh doanh 07.

Binh đoàn 07 nguy nga mà tịch liêu, ngay cả trong không khí cũng mang hương vị đồng gỉ, những kiến trúc loang lỗ bằng đồng kia lẳng lặng đứng đó. Binh dừng bước, ngẩng đầu nhìn lầu đài cao ngất ngưỡng hư hại mà trống rỗng, không biết hắn đang nghĩ gì; im lặng một lát, hắn thu hồi ánh mắt.

Hiện tại, cũng không phải là lúc nhớ thương., ta vẫn chưa từng chết.

Nam Thập Tự Binh Đoàn, còn chưa biến mất.

Trên mặt Binh lộ vẻ dứt khoát, không khỏi tự giễu, mình còn mềm yếu lắm, nếu là đoàn trưởng mạnh mẽ kia nhất định không hề có cảm xúc như yếu ớt như mình.

Đoàn trưởng nhanh nhẹn như dã thú; đứng trong rừng đồng xanh mà nhảy lên là thấy được vị trí Đồng Xanh tinh môn. Tác dụng lớn nhất của Tinh môn Đồng Xanh trong chiến tranh là truyền tống tin tức.

Hắn đi đến một cái vòm cửa bằng đồng xanh trước mặt, không ngờ cái vòm trước mặt này là tinh môn. Binh đoàn đều là một đám lười, những người này: nếu có chỗ ngồi sẽ không đứng, nếu có thể nằm thì chẳng ai ngồi. Ngay cả cơ quan sư cũng nhiễm phải tính xấu này, làm cho binh đoàn Nam Thập Tự, Cơ Quan Võ Giáp cũng tốt, các loại cơ quan khác cũng mạnh hơn người, nhưng nhìn chung đều không có cái nào được trang trí hoa văn.

Chạm trổ? Thôi đi ngủ cho sướng.

Cũng may Binh đã quen với chuyện này, không có nửa điểm ghét bỏ, cổng vòm bằng đồng đã hoen gỉ, nứt nứt nẻ, cần đại tu lại mới được!

Binh rất kiên nhẫn, dựa theo từng từ của Tái Lôi dặn mà sửa. Có chút may là năm đó mình làm khá nhiều việc vặt cái gì cũng biết một chút, lại dễ nói chuyện, trong binh đoàn là người nhỏ nhất, những gia hỏa vô lương tâm kia cứ vứt công việc bắt hắn làm.

Chỉnh sửa vài chỗ, Binh lại tìm lại được cái cảm giác năm đó, động tác trở nên thành thạo hơn.

Trước khi đi, Tái Lôi đã giúp hắn dự đoán những trường hợp có thể gặp nên chuẩn bị khá đầy đủ. Ánh mắt của hắn chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ.

Thời gian trôi qua từng chút, rốt cục 16 giờ sau hẳn dừng tay.

Tinh môn Đồng Xanh rực rỡ hẳn, những chỗ bụi, chỗ gỉ,… đều không thấy nữa, trở thành sáng tới mức làm gương cũng được. Nhìn thành quả trước mặt, Binh cười hài lòng.

Hắn lấy ra 3 khỏa tinh thần thạch bát giai, đặt vào rãnh trên tinh môn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Quang mang hiện lên thành một cái cổng bằng ánh sáng, hình nửa vòng tròn ở trên một cái bệ đồng, trên bệ có 6 vạch, tức là trước kia tinh môn này tương liên với 6 tinh môn khác; trong đó lại có một vạch sáng, vạch đó đại biểu cho trại tân binh.

Binh thôi động tinh môn, cổng vòm lưu động, khi cổng quay tới vạch sáng kia, quang mang tăng vọt.

Binh không chút do dự đi vào cánh cổng ánh sáng, tràng cảnh quen thuộc trước mắt, làm hắn kích động.

Thành công!