Chiến Thần Bất Bại

Chương 3467




Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Nếu các người đã sỉ nhục quân đội Hoa Quốc tôi, vậy thì nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình!”

 

“Chỉ có điều, các người còn chưa có tư cách tạ tội với quân nhân Hoa Quốc, nước Vy Hào các người, nợ Hoa Quốc chúng tôi một lời xin lỗi, các người nói xem?”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng sương, không có chút tình cảm nào.

 

Nghe nói vậy, mấy người Ono Kazuo đều ngẩn ra, hiển nhiên trong lời nói của Tiêu Chính Văn có hàm ý, còn việc nói nước Vy Hào nợ Hoa Quốc lời xin lỗi, hẳn là ám chỉ điều gì khác nhỉ?

 

“Anh Tiêu, tôi… tôi không rõ ý của anh lắm!”, Ono Kazuo nơm nớp lo sợ hỏi.

 

“Không hiểu?”

 

“Cuộc chiến tranh hơn trăm năm trước, tin rằng các người hẳn còn chưa quên! Đến nay, người mà các người gọi là Thiên Hoàng còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi nghĩ, cũng đã đến lúc phải bắt ông ta tạ tội với Hoa Quốc tôi, cùng với hàng triệu tướng sĩ Hoa Quốc đã chết trận!”

 

Tiêu Chính Văn nói vậy khiến cả phòng khách yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một!

 

Trầm mặc hồi lâu, Ono Kazuo mới tỏ vẻ đau khổ nói: “Anh Tiêu, tôi… Chúng tôi chỉ là võ sĩ, một đám vũ phu mà thôi, sao có thể có cơ hội gặp…”

 

“Không cần gặp, nếu người đó không tự mình khấu đầu tạ tội, từ hôm nay trở đi, trên thế giới này sẽ không còn nước Vy Hào nữa, càng không còn dân tộc Vy Hào này nữa!”

 

Hả?

 

Không chỉ Ono Kazuo, ngay cả mấy người Âu Lục đi theo cũng ớn lạnh.

 

Chẳng ai ngờ, Tiêu Chính Văn lại quyết liệt tuyệt tình như vậy!

 

Diệt quốc!

 

Đây đã là thứ hai lần Tiêu Chính Văn nói ra những từ này, nhưng lần này, không có ai hoài nghi tính chân thực của những lời Tiêu Chính Văn nói!

 

Cho dù là cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về, Tiêu Chính Văn vẫn là đỉnh cao của thế giới này!

 

Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự ra tay diệt quốc, cũng tuyệt đối không có ai nói ra nửa chữ không!

 

Ít nhất, phía Âu Lục bọn họ không có sự can đảm này!

 

Mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Mỹ Lục cũng vừa mới chết thảm ở Hoa Quốc, về phía Phi Lục, gần như đã bị giết đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, càng không thể nào làm kẻ địch của Hoa Quốc, đối đầu với Tiêu Chính Văn vào lúc này!

 

“Anh Tiêu, ý anh là muốn Thiên Hoàng bệ hạ quỳ xuống trước quân nhân Hoa Quốc các người ư?”, Ono Kazuo nghiến răng nghiến lợi hỏi.

 

“Không chỉ quỳ xuống, thấy bụi bặm trên giày vị tướng quân này không? Ông ta phải dùng mặt, lau sạch bụi bặm phía trên, hơn nữa, cần phải có hơn một trăm hãng truyền thông cấp thế giới ở đó!”

 

“Phải cho người của toàn thế giới tận mắt thấy! Nếu không, Vy Hào sẽ bị tiêu diệt”.

 

Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ bé.

 

“Anh… ức hiếp người quá đáng!”, Ono Kazuo vừa nói, vừa đứng vụt dậy.

 

“Ức hiếp người quá đáng?”

 

“Hơn trăm năm trước, Hoa Quốc nghèo nàn yếu kém, người Vy Hào các người đã giết bao nhiêu đồng bào của chúng tôi?”

 

“Hơn trăm năm sau, nước Vy Hào các người vì nối giáo cho giặc, mấy lần làm khó dễ với Hoa Quốc tôi, hôm nay, lại làm mọi cách gây khó khăn cho Thống soái trong quân Hoa Quốc tôi, anh thật cho rằng Hoa Quốc tôi dễ bị bắt nạt sao?”

 

“Chuyện nào ra chuyện đó, nếu tính toán rõ các món nợ với nước Vy Hào các người thì nước Vy Hào các người sớm đã bị tiêu diệt rồi”.

“hôm nay chỉ cần Thiên Hoàng nước Vy Hào quỳ gối sẽ đổi cho Vy Hào được kéo dài hơi tàn, đây là ranh giới cuối cùng!”

Từ hôm nay trở đi, cho dù là lãnh đạo Vy Hào ở trước mặt dân chúng Hoa Quốc bình thường thì cũng phải tự xưng là nô bộc, nếu không, ngàn dặm đất trời của Vy hào sẽ bị chém hết già trẻ gái trai, biến cả nước Vy Hào thành địa ngục chết chóc!”

Giọng nói Tiêu Chính văn như sấm rền, vang vọng khắp trời Vy Hào.