Chiến Thần Bất Bại

Chương 3436




 

“Người ở vùng ngoài lãnh thổ? Không phải là người nhà họ Tư Mã đấy chứ?”, ông cụ Quý nhíu mày hỏi.

 

Mấy ngày gần đây, cụ ta đã nghe không ít tin đồn, Tư Mã Tư chẳng những đã quay lại mà còn mượn uy danh tộc Tư Mã để thu nạp không ít thế tử quyền thế vào dưới trướng mình!

 

Nói trắng ra là chuẩn bị để cướp Thánh Huyết của Đế Tuấn!

 

Trong những người này, bất kể là ai đoạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đều phải giao lại cho Tư Mã Tư, mà bọn họ thì đến một miếng canh cũng đừng hòng húp được!

 

Không thể không nói, chiêu này của gia tộc Tư Mã đúng là cao tay hơn mấy gia tộc lớn nhiều, dù sau này Thánh Huyết của Đế Tuấn có mấy công dụng thì thế lực của nhà Tư Mã cũng đã được khuếch trương đến mức tối đa!

 

Dù thắng hay bại, gia tộc Tư Mã luôn là người thắng đậm nhất.

 

“Đúng thì sao, là bọn họ muốn tới gặp tôi, không phải tôi phải đi gặp bọn họ!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn cũng chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt đối với thế tử của mấy thế gia này, lại thêm việc đối phương bày ra vẻ ta đây thì không cần gặp mặt cũng biết bên kia đến với mục đích chẳng tử tế gì!

 

Lúc này, Tư Mã Thụy đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước cao ốc Vy Nhan, lạnh lùng cười nói: “Người thế tục đúng là tục, ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có lũ hạ đẳng mới ở trong mấy thứ nhà nát này!”

 

“Nhưng tôi nghe nói, người thế tục dường như ngược lại với chúng ta, bọn họ càng thích ở loại nhà cao tầng thế này chứ không thích cảnh non nước như chúng ta!”

 

Tuy Tư Mã Nghê Thường nói vậy nhưng trên mặt cũng tràn đầy vẻ khinh bỉ.

 

Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ là nơi của hầu hết thế gia sinh sống, bọn họ theo đuổi cảnh giới người trời là một, vì vậy, hầu như ai ai cũng hướng về tự nhiên!

 

Giống như Ngọc Khuyết Cung, dù treo lơ lửng trên trời nhưng nếu phóng tầm mắt ra xung quanh thì đâu đâu cũng là non xanh nước biếc.

 

Mà cao ốc Vy Nhan lại vừa hay tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất Giang Trung, chung quanh chỉ toàn là những tòa nhà chọc trời cao vút chứ nào gì có sông có núi?

 

“So với thế tục thì một căn nhà của dân chúng bình thường ở vùng ngoài lãnh thổ cũng cao quý gấp trăm ngàn lần!”

 

Tư Mã Thụy cười nói, khuôn mặt lạnh tanh.

 

“Ồ? Sư huynh, anh nói xem lát nữa Tiêu Chính Văn sẽ dùng loại lễ nghi nào để đón tiếp chúng ta, giống như nhà họ Khổng kia à? Nhưng hắn ta không có thế lực gì nên chắc sẽ không được như cách mà nhà họ Khổng làm đâu!”

 

Tư Mã Nghê Thường cũng chắp hai tay sau lưng, nhìn cao ốc Vy Nhan, nói.

 

Cô ta không phải kẻ dốt, đã từng nghe nói không ít về các tập đoàn và công ty ở thế tục, có rất nhiều nhân viên làm việc nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh với các cao thủ cảnh giới Thiên Vương, Thiên Thần, thậm chí là cảnh giới Nhân Vương!

 

Bị hơn mấy trăm ngàn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, Thiên Thần vây quanh, đương nhiên cảm giác khác hẳn so với việc bị mấy chục người lởn vởn bên cạnh!

 

“Yên tâm đi, cho dù không có đội ngũ đón tiếp hùng hậu thì ít nhất hắn cũng phải trải thảm đỏ chào đón chúng ta!” Tư Mã Thụy rất tự tin.

 

“Hai vị, anh Tiêu bảo hai vị chờ một lát!”, người báo tin thông báo bằng giọng điệu hết sức khách khí.