Chiến Thần Bất Bại

Chương 3398




“Cậu… cậu Tiêu, đây… đây là bí mật bất truyền của Hằng Sơn, nếu tôi đưa trận đồ này cho cậu, tôi phải giải thích thế nào với cụ tổ của Hằng Sơn đây…”

 

“Đó là việc của ông, tôi chỉ nói điều kiện của tôi thôi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn chuyển chủ đề cười nói: “Theo ý kiến có vẻ khiêm tốn của tôi, Hằng Sơn còn có thể chống đỡ được, theo tính toán của tôi, chống đỡ thêm năm phút nữa chắc không có vấn đề gì, tôi tin chắc đến lúc đó chưởng giáo Triệu cũng đã đến cứu viện rồi”.

 

“Tuy nhiên ít đánh nhiều cũng không biết mấy người này có đáng tin không nữa, ngộ nhỡ họ không dám đến thì cực khổ cho chưởng giáo Độ Ách phải đánh một trận rồi”.

 

“Nhưng chưởng giáo Độ Ách yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ít nhất sẽ hết sức hỗ trợ ông về mặt tinh thần”.

 

Tiêu Chính Văn nói thế, Độ Ách Chân Quân tức đến mức hộc máu.

 

Lần này ông ta nôn ra máu thật, Tiêu Chính Văn chính là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện, chuyện đã phát triển đến nước này cậu ta còn nhàn nhã ở đó nói mấy lời không có trách nhiệm này.

 

Cái gì mà ủng hộ về mặt tinh thần chứ? Nói thẳng ra thì là khoanh tay đứng nhìn Hằng Sơn liều mạng đến giọt máu cuối cùng.

 

Độ Ách Chân Quân nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn đồng hồ, nếu Triệu Kế Hồng đến chi viện cho ông ta thật thì đã đến nãy giờ rồi.

 

Nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng của mấy người kia, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng mất tích không thấy đâu chứ đừng nói là Triệu Kế Hồng.

 

Giữa các đại danh sơn vốn dĩ chỉ là mối quan hệ ngầm tranh đấu với nhau, vì Tiêu Chính Văn quá mạnh mới tạm thời đứng cùng thuyền.

 

Nếu chỉ có một mình Saga hoặc một mình Tishen, có lẽ năm đại danh sơn sẽ giơ tay ra giúp đỡ, nhưng hai người họ đã tự mình dẫn theo hai thế lực, mấy mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đánh đến tận cửa, các đại danh sơn khác nào dám liều chết như thế?

 

“Haizz…”

 

Độ Ách Chân Quân thầm thở dài, nhắm chặt hai mắt nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa cho cậu”.

 

Nói rồi Độ Ách Chân Quân vẫy tay với một đệ tử bên cạnh nói: “Đến lầu Tàng Kinh đem món đồ cậu ta muốn đến đây”.

 

“Chưởng giáo Độ Ách, nếu quả thật làm khó ông thì thôi vậy, tôi trước giờ không thích ép buộc người khác”, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống thờ ơ nói.

 

Nghe anh nói thế, Độ Ách Chân Quân siết chặt nắm đấm, rõ ràng Tiêu Chính Văn đang dọa nạt ông ta.

 

Hơn nữa còn để phải làm cho ông ta mỉm cười hai tay dâng bảo vật của Hằng Sơn cho cậu ta, đúng là bắt nạt người khác quá đáng.

 

“Không… không hề miễn cưỡng, với năng lực lĩnh hội của chúng tôi, dù có giữ lại cũng không có tác dụng, chi bằng đưa cho cậu Tiêu, xem như quà… quà gặp mặt của Hằng Sơn với giới chính trị và cậu Tiêu”.

Độ Ách Chân Quân cả người run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài xuống dọc theo đôi gò má ông ta.

Ông ta sống mấy trăm năm nhưng lại bị một tên nhóc miệng còn hơi sữa bày trò như thế.

Không lâu sau, đệ tử đó đưa bộ trận pháo Phá quân cho Độ Ách Chân quân.

“Chưởng giáo…đây…”
“Cút!”