Chiến Thần Bất Bại

Chương 3380




Triệu Kế Hồng nói rồi làm động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn, sau đó bước vào trong Vọng Nguyệt Đình trước.

 

Tiêu Chính Văn bước vào bên trong Vọng Nguyệt Đình, cầm tách trà vẫn còn bốc khói trên mặt bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Chưởng giáo Triệu đã nghĩ kỹ rồi?”

 

“Ồ? Cậu Tiêu, sao cậu lại nói ra lời này?”

 

Trái tim của Triệu Kế Hồng chợt khựng lại, ông ta quay đầu lại, đưa ánh mắt hung hãn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có ý định rút lui, Triệu Kế Hồng sẽ ra tay giết chết anh bất kể mọi lúc!

 

“Nếu đã như vậy, thế thì phải làm phiền tới chưởng giáo Triệu rồi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, sải bước tới, một giây sau đã đến ngay giữa Vân Hải!

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã vào trong bí cảnh, trên mặt Triệu Kế Hồng lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: “Cậu Tiêu, cậu cần gì phải vội vàng như thế?”

 

“Ban nãy tôi quên mất không nói với cậu Tiêu một chuyện, bí cảnh này mặc dù là một nơi rèn luyện thân xác, thế nhưng nếu kẻ nào có tu vi thấp hơn Đế Cảnh cấp sáu mà tuỳ tiện bước vào trong thì có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng!”

 

“Vậy nên tôi sẽ chết ở nơi này à?”, giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra từ bên trong Vân Hải.

 

“Vẫn là cậu Tiêu có khả năng dự đoán, có điều cậu không cần phải lo lắng, sau khi cậu chết, tôi sẽ thay cậu chăm lo cho gia đình nhỏ của cậu! Ha ha ha!”

 

Triệu Kế Hồng nói xong thì ngửa mặt cười lớn.

 

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đặt chân xuống Vân Hải, dưới chân đột nhiên hẫng lại, rơi thẳng xuống từ trên hư không!

 

Trọng lực của nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác, hơn nữa, cuồng phong sắc bén như mũi dao xung quanh còn xượt ngang qua mặt Tiêu Chính Văn, đau giống như bị dao cứa vào vậy!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi sững sờ!

 

Đáng lý với độ cứng cơ thể đã được tôi luyện ở Lôi Hải Côn Luân của anh thì căn bản chẳng thể có cảm giác đau đớn, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cơn đau thấu tim truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể mình!

 

Giống như bí cảnh này cảm nhận được có kẻ xâm nhập, vô số tia sét đồng thời đổ dồn về phía cơ thể của Tiêu Chính Văn!

 

May là Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, nếu không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi!

 

“Cậu Tiêu, cảm giác bên trong đó thế nào? Cậu cứ từ từ tận hưởng nhé, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm cậu, hy vọng tới lúc đó cậu vẫn chưa hoá thành một vũng máu!”

 

Triệu Kế Hồng ngửa mặt cười lớn, lạnh lùng chế nhạo.

“Chưởng giáo Triệu, tôi khuyên ông một câu, bất kể là chuyện gì cũng đừng kết luận quá sớm, có lẽ không tới một ngày nữa, ông sẽ tự mình đến quỳ xuống mời tôi ra đấy.”

Tiêu Chính văn cười mỉa nói.

Triệu Kế Hồng còn đang đắc ý cũng không khỏi nhíu mày khi nghe nói thế: “Gì cơ? Quỳ xuống mời cậu ra à? Hừ, có phải cậu đang nằm mơ không đấy?”

“Nếu cậu đã vào đây thì tôi không ngại nói thẳng, dù cậu chết ở cấm địa Tung Sơn tôi cũng không ai dám vào trong đó nhặt xác cho cậu đâu.”