Chiến Thần Bất Bại

Chương 3379




 

Sau khi liên tiếp hít sâu vài lần, Triệu Kế Hồng đột nhiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, thật đúng là buồn cười mà, Tung Sơn chúng tôi vốn dĩ bắt nguồn từ thế tục, trước đây tôi chỉ tin theo lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, nếu không thì sao có thể gây khó dễ cho giới chính trị được chứ?”

 

Thật ra những lời này của ông ta cũng chỉ là để hoá giải sự ngượng ngập mà thôi!

 

Ban nãy Tiêu Chính Văn quả thực đã nói trúng vào nỗi đau của Triệu Kế Hồng!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong bí cảnh của Tung Sơn, vậy thì Triệu Kế Hồng ít nhất cũng có tới mười nghìn lý do, thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn lưu luyến môi trường bên trong bí cảnh Tung Sơn nên mới không chịu ra mà thôi!

 

Dù mấy người Long Nguyệt biết rõ Tiêu Chính Văn đã chết thì có ai dám tới bí cảnh của Tung Sơn để tìm hiểu rõ sự tình?

 

Sống không thấy người, chết không thấy xác, chết mà không có gì đối chứng thì cũng chẳng ai làm gì được ông ta!

 

“Cậu Tiêu, đi qua Vọng Nguyệt Đình phía trước chính là bí cảnh của Tung Sơn chúng tôi rồi, tôi đã lệnh cho người chuẩn bị trà thơm bên trong Vọng Nguyệt Đình, chi bằng cậu Tiêu thưởng thức tách trà rồi vào trong bí cảnh cũng không muộn!”

 

Triệu Kế Hồng nói rồi dùng tay chỉ về tiểu đình nằm trên một mỏm đá ở nơi không xa phía trước, khẽ cười nói.

 

“Được, mời chưởng giáo Triệu!”

 

Tiêu Chính Văn nói chẳng chút lo sợ.

 

Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu, sau đó sải bước về phía Vọng Nguyệt Đình.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bay vút về phía Vọng Nguyệt Đình, mấy đệ tử cấp cao của Tung Sơn đồng loạt đặt một tay lên trên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!

 

Theo lời dặn khi trước của Triệu Kế Hồng, chỉ cần Tiêu Chính Văn hơi hối hận thì mọi người sẽ cùng xông ra, sau khi dùng dao phân thây Tiêu Chính Văn thì ném vào trong Vân Hải!

 

“Đợi chút!”

 

Một ông lão giơ tay ngăn mấy đệ tử cấp cao lại, nhíu mày nói: “Nếu như cậu ta đã tình nguyện lao vào nguy hiểm, vậy thì chúng ta không cần phải ra tay nữa!”

 

Tiêu Chính Văn sải bước tiến lên trên mặt bằng của mỏm đá, ngẩng đầu nhìn câu đối hai bên Vọng Nguyệt Đình, khẽ gật đầu nói: “Ừ, không tệ!”

 

“Hải Đáo Vô Nhan Thiên Tác Ngạn, Đăng Lâm Tuyệt Đỉnh Ngã Vi Phong!”

 

“ Khí thế được quá, quả là gan dạ sáng suốt!”

 

Tiêu Chính Văn không thôi cảm thán.

 

“Cậu Tiêu, đây chính là con chữ do chính tay thiên tài kia của Tung Sơn chúng tôi viết ra, cũng chính sau khi viết ra câu thơ này thì ông ấy mới bước vào trong bí cảnh, trải qua hơn chục năm, luyện ra được một cơ thể không gì có thể xuyên thủng được!”

“Hậu thế gọi ông ấy là thần binh Nhân Hình!”