Chiến Thần Bất Bại

Chương 3378




Bên trong Vân Hải còn ẩn hiện cả tiếng sấm rền, rõ ràng đây nào phải bí cảnh phúc địa gì mà chính là một tuyệt địa muôn vàn hiểm nguy!

 

“Quả nhiên là một nơi hoang vu! Chỉ là không biết có thông tới chốn âm tào địa phủ cùng trời cuối đất hay không!”, Tiêu Chính Văn đứng từ xa nhìn về phía Vân Hải cách đó vài dặm, như cười như không nói.

 

“Cậu Tiêu nặng lời rồi, nơi này thật sự là nơi rèn luyện thân xác của thiên tài ở Tung Sơn chúng tôi, sao có thể thông tới âm tào địa phủ? Cậu Tiêu, mời!”

 

Triệu Kế Hồng miệng cười nhưng trong lòng thì không, làm một động tác tay tỏ ý mời, Tiêu Chính Văn khẽ híp hai mắt, nhìn về phía Vân Hải hồi lâu sau đó trên mặt lại khôi phục lại nụ cười khi trước, khẽ gật đầu rồi sải bước tiến thẳng về phía Vân Hải.

 

Dáng vẻ đó giống như Tiêu Chính Văn mới là chủ nhân của nơi này, mà bí cảnh của Vân Hải đó càng giống như một động tiên, còn Tiêu Chính Văn cứ như vừa bước ra từ trong luồng ánh sáng.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Kế Hồng nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!

 

Tên họ Tiêu này rõ ràng không coi ông ta ra gì, nơi này là cấm địa của Tung Sơn, vậy mà Tiêu Chính Văn lại coi ông ta như là không khí, để cho ông ta đi phía sau lưng!

 

Đây rõ ràng chính là một loại chế nhạo không cần lên tiếng, giống như Tiêu Chính Văn đang chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng dù anh chỉ có một mình, dù anh bỏ lại Triệu Kế Hồng phía sau lưng thì ông ta cũng tuyệt đối không dám ra tay với bản thân!

 

“Sao thế, sắc mặt của chưởng giáo Triệu hình như không được tốt lắm!”, Tiêu Chính Văn đang đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Triệu Kế Hồng phía sau lưng, khẽ cười nói.

 

Biểu cảm đó thật sự giống như những ông bạn già đã có giao tình nhiều năm rồi, không hề để tâm tới Triệu Kế Hồng cùng với gương mặt tức tối của ông ta!

 

“Cậu Tiêu, lẽ nào cậu thật sự không sợ tôi sẽ đột nhiên ra tay với cậu sao?”, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Kế Hồng ẩn hiện sát khí!

 

“Ra tay với tôi? Chưởng giáo Triệu dám sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay đầu đi về phía Vân Hải, bình thản nói: “Không phải là Tiêu Chính Văn tôi ngạo mạn, nếu như chưởng giáo Triệu có cái gan này thì cũng sẽ không đích thân gửi giấy mời tôi tới Tung Sơn rồi!”

 

“Tôi dám bảo đảm, nếu như tôi xảy ra bất cứ bất trắc gì ở Tung Sơn, chưa nói tới an nguy của chưởng giáo Triệu, dù là cả Tung Sơn thì cũng phải lấy cái chết để đền tội, ông có gì muốn nói không?”

 

Tiêu Chính Văn chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế lên tiếng nói.

 

Triệu Kế Hồng nghe vậy thì mặt mày xanh mét, siết chặt tay thành nắm đấm, ông ta đường đường là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, vậy mà lại bị một kẻ bề sau xem thường như thế?

 

Hơn nữa còn lên tiếng giáo huấn một hồi trước mặt nhiều đệ tử cấp cao như thế của Tung Sơn, đáng tức giận nhất là đối diện với sự châm chọc của Tiêu Chính Văn, ông ta lại chẳng thể phản kháng một lời!