Chiến Thần Bất Bại

Chương 3291




Vì vậy, Tiêu Chính Văn rất có thể là người thừa kế của một thế lực lớn nào đó.

 

Dù vậy, hắn cũng không thể nuốt nổi cục tức này, sau khi trở về Tung Sơn, hắn nhất định phải trả thù đối phương.

 

“Mày biết tao là ai không?”

 

Triệu Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

 

“Bụp!”

 

Tiêu Chính Văn đá mạnh vào mặt Triệu Thiên Vũ một cách không thương tiếc, máu lập tức phun ra, sống mũi của hắn bị gãy sau cú đá của Tiêu Chính Văn.

 

“Tao không quan tâm mày là ai!”, Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

Triệu Thiên Vũ hoàn toàn choáng váng, cộng thêm sống mũi bị đá gãy, hắn đau đớn hồi lâu không kêu nổi thành tiếng.

 

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao vào trong đám người.

 

“Dừng tay!”

 

Bạch Chiến Sinh vội vàng quát lớn với Tiêu Chính Văn. Nhìn thấy Bạch Chiến Sinh, Triệu Thiên Vũ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hét lên: “Tiền bối Bạch, mau cứu tôi! Hắn… hắn muốn giết tôi!”

 

Bạch Chiến Sinh liếc nhìn Triệu Thiên Vũ, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

 

Cậu ta muốn giết cậu?

 

Hừ, nếu cậu ta thật sự muốn giết cậu thì cậu đã biến thành một cái xác từ lâu rồi!

 

Bạch Chiến Sinh thầm chửi rủa trong lòng, bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói: “Cậu Tiêu!”

 

Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Bạch Chiến Sinh, mà nhìn xuống Triệu Thiên Vũ: “Có xin lỗi không?”

 

Thấy Tiêu Chính Văn lại giơ chân lên và định đá Triệu Thiên Vũ lần nữa, Bạch Chiến Sinh vội vàng bước tới, ngăn Tiêu Chính Văn lại: “Cậu Tiêu, đừng làm vậy!”

 

“Cậu ta là Triệu Thiên Vũ, con trai của Triệu Kế Hồng, cường giả cảnh giới Nhân Vương của Tung Sơn, nếu…”

 

“Nếu cái gì? Tôi nhớ chúng ta đã thỏa thuận rằng người của võ tông không được phép bước vào Long Kinh nửa bước!”

 

Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ mặt vô cảm.

 

“Mày… mày là Tiêu Chính Văn?”, Triệu Thiên Vũ nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khó tin.

 

Nhưng cũng chính vì chuyện này, hắn càng thêm tức giận.

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày còn chưa biết tao là ai sao? Bố tao…”

 

“Bụp!”

 

Tiêu Chính Văn lại giơ chân lên đá bay răng của hắn.

 

Thấy Triệu Thiên Vũ kêu la thảm thiết, Bạch Chiến Sinh hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, tiến lên, chắp tay nói: “Cậu Tiêu, cậu xem chuyện này có thể nể mặt tôi…”

 

“Ông không có tư cách gì nói trước mặt tôi cả!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Chuyện này…”