Chiến Thần Bất Bại

Chương 3290




Mặc dù Triệu Thiên Vũ sống trong sung túc, nhưng thân là con trai của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, dĩ nhiên không phải vô ích.

 

Chỉ riêng hai cú đánh này của Tiêu Chính Văn cũng đã cho hắn biết rõ sự cách biệt giữa mình và đối phương.

 

“Chàng trai, đã nói với cậu rồi, đừng gây chuyện không đâu. Sao nào? Giờ đã hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên mỉm cười lắc đầu.

 

Triệu Thiên Vũ vốn đã định đi trước rồi hẵng tính, nhưng nghe người đàn ông trung niên nói thế, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.

 

Hắn đã lớn đến từng tuổi này nhưng chưa từng bị mất mặt đến thế, nhất là bị một người bình thường chế giễu.

 

“Hừ! Hay, hay lắm! Dám đánh tôi à?”

 

Nói rồi Triệu Thiên Vũ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai đó.

 

Mặc dù biết Tiêu Chính Văn không phải là người dễ đối phó, nhưng hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện.

 

Sau khi hắn gửi tin nhắn đi, không đến hai mươi phút sau, từng chiếc xe sang trọng chạy đến rồi đồng loạt dừng lại ở góc phố.

 

Mấy chục người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ luyện võ nhảy từ trên xe xuống.

 

“Sao vậy? Anh cũng biết đến mấy thủ đoạn trong thế tục này à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nhìn mấy chục cao thủ phía sau Triệu Thiên Vũ.

 

Tiêu Chính Văn đã quá quen với cảnh tượng này vào mấy năm trước rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy đó chỉ là mấy thủ đoạn của đám cậu chủ con nhà giàu ăn chơi ở thế tục thôi, nhưng không ngờ ở ngoài lãnh thổ cũng dùng đến thủ đoạn cũ nát này.

 

“Thủ đoạn gì? Hôm nay tôi phải đánh chết anh! Người đâu, đánh mạnh vào cho tôi, đánh gãy hai chân của hắn”, Triệu Thiên Vũ chỉ vào Tiêu Chính Văn, hung tợn nói.

 

Triệu Thiên Vũ lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị ăn tát trước mặt mọi người, hơn nữa, hắn còn là con trai ruột của một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù đối phương có thân phận gì thì Triệu Thiên Vũ đều không sợ.

 

Hắn vừa hạ lệnh, hàng chục thanh niên mặc đồ luyện công lập tức bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn đám côn đồ này rồi lắc đầu bất lực.

 

Tuy rằng một chiêu của anh cũng có thể giết chết tất cả, nhưng dù sao tội của những người này đều không đến mức phải chết, hơn nữa giết người ở Long Kinh cũng không được.

 

“Rầm!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý vung tay, một màn ánh sáng vàng đột nhiên hạ xuống, nhốt mấy chục thanh niên mặc đồ luyện công trong màn sáng.

 

Dù có giằng co thế nào thì bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi màn ánh sáng vàng, thậm chí có rất nhiều người còn đập đầu đổ máu.

 

Lúc này, Bạch Chiến Sinh đang uống trà trong một tòa nhà ở Long Kinh, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng phóng lên trời.

 

Triệu Thiên Vũng cũng kinh ngạc nhìn về phía màn ánh sáng vàng, nhíu mày nói: “Anh biết trận pháp không gian?”

“hừ, anh cũng biết nhìn hàng đấy, nói đi, anh định thế nào?”
Tiêu Chính văn nói rồi tiến lên một bước đến trước mặt Triệu Thiên Vũ.

Triệu Thiên Vũ cfon chưa kịp quay người bỏ chạy, Tiêu Chính văn đã tát mạnh khiến hắn ngã xuống đất, sau đó giẫm lên mặt hắn bằng chiếc bốt da to.

Triệu Thiên Vũ cố hết sức ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn.

Trận pháp không gian và trận pháp thời gian là một trong những bộ đội tuyệt kỹ ở vùng ngoài lãnh thổ, nghe nói chúng có sức mạnh xoay chuyển trời đất.

Hơn nữa, rất ít người biết loại trận pháp này.