Chiến Thần Bất Bại

Chương 3272




Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn thiên đao sắp rơi xuống, anh gầm lớn, luồng khí tức tím phóng ra, nghênh đón thiên đao.

 

Cùng lúc đó, không khí giam cầm Tiêu Chính Văn nổ tung, sắc mặt Đồ Thiên thay đổi, sau đó, tay cầm đao nổ tung.

 

Trong phút chốc, một cánh tay của Đồ Thiên đã hóa thành sương máu.

 

“Cậu… cậu thật sự có thể phá vỡ Thiên Địa Lao Lung ư?”, Đồ Thiên kinh hãi nói.

 

Thiên Đại Lao Lung là trận pháp tinh hoa nhất mà Đồ Thiên đã học. Trong hơn trăm năm nay, ông ta đã bất khả chiến bại chỉ bằng trận pháp này.

 

Cho dù đối mặt với cao thủ có cảnh giới cao hơn ông ta thì cũng có thể tự bảo vệ mình.

 

Tiêu Chính Văn rõ ràng đã bị ông ta nhốt trong đại trận, nhưng vẫn có thể tự do di chuyển, thậm chí còn chặt đứt cánh tay ông ta, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.

 

“Chúng ta hãy liên thủ, dùng Huyết Ma đại trận giết cậu ta, tôi không tin cậu ta còn có thể trốn thoát!”, lúc này, Pháp Thiên trừng mắt nói.

 

Bây giờ không phải ông ta và Đồ Thiên đang vây giết Tiêu Chính Văn nữa, mà là một mình Tiêu Chính Văn đang đuổi giết hai người họ.

 

Trong thời khắc sinh tử, Pháp Thiên không còn quan tâm nhiều nữa, Huyết Ma đại trận là trận pháp đặc biệt thần bí nhất của huyết tộc, cũng chỉ có huyết tộc sử dụng được.

 

Hơn nữa, nó luôn được liệt vào danh sách thuật cấm của nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Nhưng bây giờ, rơi vào tình thế đe dọa đến tính mạng, bọn họ không còn quan tâm đến bất kỳ lệnh cấm nào nữa, lúc này, bảo toàn tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

 

Khí thế của Đồ Thiên và Pháp Thiên đột nhiên tỏa ra, sương máu từ trong cơ thể bắn ra, trong phạm vi vài kilomet, tất cả đều bị sương máu bao phủ.

 

Tất cả vật sống trong vài kilomet đều bị hút hết sinh khí ngay lập tức.

 

Vô số yêu thú còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, đã biến thành xương trắng.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, nhếch môi mỉa mai.

 

So tài hút sinh khí với anh cơ à?

 

Trong giây tiếp theo, hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xoay tròn nhanh chóng.

 

Vô số sinh khí từ trong sương máu phóng về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, tất cả đều là do cậu ép chúng tôi!”

 

Pháp Thiên gầm lớn, vùng sương máu không ngừng mở rộng, nhanh chóng lan đến ngôi làng dưới chân núi Côn Luân.

 

Đến lúc đó, không chỉ dã thú trên núi chết mà tất cả sinh linh bị sương máu bao phủ đều sẽ chết!

 

“Sao các người lại ngu dốt đến vậy chứ? Sinh tử luân hồi, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể cướp sạch sinh khí!”

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài.

 

“Hừ! Sinh tử luân hồi? Tôi muốn xem xem cậu luân hồi kiểu gì!”

 

Nói xong, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lại bị rút đi, trên mặt Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng lộ vẻ đắc ý.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không còn sinh khí thì chỉ có thể chết thảm ở đây.