Chiến Thần Bất Bại

Chương 3247




Nói đến đây Bạch Chiến Sinh đã hơi nổi giận.

 

Biết rõ quan hệ của nhà họ Lãnh và Tiêu Chính Văn mà còn chậm chạp rề rà, đây chẳng phải như đang ép Tiêu Chính Văn ra tay giải quyết vấn đề sao?

 

Tiêu Chính Văn chưa giết người nhà họ Khổng đã là nể mặt nhà họ Khổng lắm rồi.

 

Hơn nữa chuyện này chắc chắn không phải là điềm lành, nếu sau này Tiêu Chính Văn lại nhúng tay vào chuyện ở các tỉnh khác thì phải làm sao?

 

“Tiền bối Bạch, hình như chuyện này không đơn giản như thế”, Khổng Phi Nhĩ thở dài nói.

 

“Cô nói thế là có ý gì?”, Bạch Chiến Sinh sầm mặt, cực kỳ không vui nói.

 

Mặc dù Khổng Phi Nhĩ là một trong các thành viên chủ chốt của nhà họ Khổng, nhưng cũng chỉ là một vai vế dưới mà thôi, thế mà cũng dám ngấm ngầm nói Bạch Chiến Sinh ông ta là trẻ trâu?

 

Ông ta có lòng tốt muốn lấy được quyền lực ở khắp nơi từ giới chính trị Hoa Quốc rồi chia cho các phái và các gia tộc lớn ở võ tông, bây giờ xảy ra chuyện này, nhà họ Khổng không nghĩ cách giải quyết mà đùn đẩy trách nhiệm?

 

“Tiền bối Bạch, Tiêu Chính Văn đã nấu… nấu con trai bá tước Huyết Vực thành một nồi canh thịt, sau đó đưa đến chỗ hầu tước Phát Thiên”, nói rồi cả người Khổng Phi Nhĩ như bị cạn kiệt sức lực quỳ rạp dưới đất.

 

Nghe nói thế ngay cả tộc trưởng nhà họ Khổng cũng cảm thấy trước mặt tối sầm, họng hơi đắng suýt nữa thì phun ra máu.

 

Giết người ta thì cũng thôi đi, còn nấu người của huyết tộc thành canh thịt?

 

Đây là đang khinh thường huyết tộc, có khác gì công khai tuyên chiến đấu chứ.

 

Khi nghe được mấy lời này, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lập tức trở nên không còn màu máu.

 

Mẹ kiếp, ép mấy người họ vào đường cùng đây mà.

 

Ngụy Nguyên Cát vừa định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh như băng cất lên từ trong không trung.

 

“Nhà họ Khổng các người xem huyết tộc bọn tôi là bùn cát đấy à”.

 

Vừa dứt lời một tia chớp màu tím đánh xuống, một phần sân của nhà họ Khổng ở tỉnh Nam lập tức biến thành biển lửa, vô số con cháu nhà họ Khổng đều chết chìm trong ngọn lửa lớn, không có cơ hội sống sót.

 

“Khổng Vạn Thắng! Lăn ra đây cho tôi”.

 

Sau đó một giọng nói hét lên vang vọng cả bầu trời cả tỉnh Nam, khí thế vô song, chấn động trời đất.

 

Nhưng lúc này rất nhiều huyết tộc cũng bay lên không trung, thoáng chốc mây đen che phủ lao thẳng về phía trang viên nhà họ Khổng.

 

Trưởng lão nhà họ Khổng không khỏi hoảng hốt, cả người quỳ rạp xuống chiếc ghế dưới đất.

 

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

 

Không ngờ báo ứng lại đến nhanh như thế, vừa nghe được tin tức thì hầu tước Pháp Thiên đã đến đây.

 

Lúc này uy thế của hầu tước Pháp Thiên cực kỳ mạnh, làm chấn động cả phương trời, gần như lan ra khắp cả nước.

“Mau lên! Mọi người nhanh chóng chạy vào nhà thờ.”

Khổng Vạn Thắng không hề nghĩ nhiều, là người đầu tiên ra ngoài khỏi đó.

Đám người Khổng Hựu Bang lập tức phản ứng lại ngay, trong miếu thờ có thể tránh được một kiếp nạn.

Lúc này uy lực trong không khí đó quá đáng sợ, cả tình Nam đều bị mây đen che phủ, thậm chí ngay cả một tia ánh sáng cũng không lọt.

Trong không khí khắp nơi đều tỏa ra khí tức máu, người bình thường có khi càng khiếp sợ nỗi đóng chặt cửa.