Chiến Thần Bất Bại

Chương 3191




Nghe nói năm đó Gia Cát Khổng Minh đã dùng Thiên Võng Trận để giết chết một trăm nghìn quân Tào lại sườn Bác Vọng!

 

Thiên Võng Trận thậm chí có thể xếp chung cùng với Đại Hắc Thiên, Tinh Thần Đại Hải và trở thành một trong ba bí trận lớn!

 

Thậm chí ngay cả Bát Cảnh Cung cũng từng ngấp nghé hy vọng đạt được, chỉ là từ sau khi Tư Mã Minh Húc tới vùng ngoài lãnh thổ ở ẩn thì loại trận pháp này không còn xuất hiện thêm nữa, tất cả mọi người đều cho rằng Thiên Võng Trận đã thất truyền rồi.

 

Thế nhưng không ngờ Tư Mã Minh Húc lại có thể dày công tôi luyện được.

 

Vào lúc mọi người đang hết sức kinh ngạc, mành lưới che trời đó đột nhiên che phủ về phía của Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, ngay cả hư không bị Thiên Võng Trận bao vây vào bên trong cũng hoàn toàn vụn vỡ!

 

Những người đang quan sát trận chiến bên dưới càng phát ra những tiếng kinh hô: “Trời đất ơi, trời…trời sụp rồi!”

 

Không ít cường giả Âu Lục thậm chí còn quỳ xuống vái lạy Thánh tượng, không ngừng cầu khấn!

 

Đòn đánh này chỉ cần giáng xuống thì e rằng quá nửa Âu Lục đều sẽ hoá thành cát bụi!

 

Tiêu Chính Văn trước khi ra tay vẫn còn xem xét tới người dân bình thường, ít nhất vào lúc anh ra tay cũng sẽ bớt ngang tàn hơn, thế nhưng Tư Mã Minh Húc thì lại hoàn toàn khác!

 

Ở trong mắt hắn, bên trong thế tục chỉ có loài kiến chết không có gì đáng tiếc, mà người dân Âu Lục ở trong mắt hắn thậm chí còn chẳng bằng con kiến, giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ chỉ là cho giới tự nhiên thêm phân bón mà thôi!

 

Vậy nên từ đầu tới cuối, Tư Mã Minh Húc đều chẳng hề khắc chế, chỉ riêng một lần giơ tay ban nãy đã khiến cho một quốc gia nhỏ của Âu Lục biến thành biển máu!

 

Lúc này, Chu Chấn Long đang đứng ở nơi xa quan sát trận chiến cũng phải đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn!

 

Đòn đánh này, dù là ông ta thì cũng tuyệt đối không dám chống đỡ!

 

Bởi vì bên trong Thiên Võng Trận này không chỉ có sức mạnh lôi đình mà còn là thần uy vô thượng của đất trời!

 

Bên trong mành lưới đó cái gì cũng có, dù là nhân tài ở cảnh giới Nhân Hoàng khi đối diện với loại trận pháp này cũng phải nhượng bộ lui binh!

 

Một khi bị nó trói buộc thì đồng nghĩa với việc đối kháng với thiên uy, bất cứ ai cũng chỉ còn đường chết!

 

Dù là những kẻ mạnh mẽ như Trương Liêu năm xưa thì cũng chỉ có thể tháo chạy để bảo toàn lấy tính mạng, huống hồ là Tiêu Chính Văn?

 

“Ồ, mành lưới lớn này thoạt nhìn rất có tính mô phỏng, chỉ là không biết uy lực như thế nào!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ cười, trong biểu cảm lại không hề có chút hoảng loạn nào.

 

“Soạt!”

 

Một tia sáng màu bạc loé lên, con dao quân đội năm cạnh lao ra thêm lần nữa, cắm thẳng về phía trận nhãn của mành võng lớn bất tận kia!

 

“Đùng đoàng!”
Một tia thiên lôi giáng xuống từ trên chín tầng mây, va chạm với con dao quân đội năm cạnh, ánh sáng cứ thế lóe len chói lóa giống như trên bầu trời vừa xuất hiện mặt trời thứ hai!
“Âm dương nghịch loạn!”
Cùng lúc này, bàn tay của Tiêu Chính Văn đột nhiên khẽ lật lại, hai tia sáng huỳn ảo một đen một đỏ bay ra từ trong lòng bàn tay anh!