Chiến Thần Bất Bại

Chương 3185




Một vị cao thủ Nhân Vương cấp năm cứ như vậy tan biến thành tro bụi, chết cũng không bằng một con chó!

 

Còn Tư Mã Minh Húc giống như giẫm chết một con kiến, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn đến ông lão.

 

“Hắn… Hắn còn điên cuồng hơn Tiêu Chính Văn!”

 

Một vị thế tử Âu Lục nghiến răng nói.

 

Bởi vì người bị giết là một vị chủ giáo có quan hệ tốt với gia tộc bọn họ, ông ta cực kỳ nổi tiếng trong các thế gia Âu Lục ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn được các gia tộc Âu Lục tôn vinh làm thượng khách.

 

“Ngông cuồng? Hừ, thật kém hiểu biết. Người ta xuất thân từ gia tộc Tư Mã, cho dù các người là giáo chủ lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng không đủ tư cách bắt tay hắn, chỉ có thể quỳ xuống liếm đế giày thôi!”

 

Một vị thế tử Hoa Quốc chế nhạo, liếc nhìn vị thế tử đến từ Âu Lục kia như một tên nhà quê.

 

“Quả nhiên, người tộc Tư Mã vẫn ngông cuồng như vậy. Cho dù đến tận hôm nay, người của Âu Lục vẫn thấp kém một con chó trong mắt họ”.

 

Khổng Thiên Tường nhìn ánh sáng vàng phía xa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

 

Thực ra, trước thời Tiên Đường, tất cả hoàng tộc Hoa Quốc đều có địa vị trung lập ở vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ chỉ coi các thế lực ở Âu Lục là kẻ thấp kém mà thôi.

 

Trong các thế lực cổ xưa, người Âu lục chỉ có thể đóng vai trò như nô lệ và bia đỡ đạn.

 

Hàn Hương Nhi và Lương Cảnh Long đứng bên cạnh cũng lộ vẻ kinh hoàng.

 

Thay cả ở cấp độ như bọn họ, bọn họ cũng không bao giờ nghĩ rằng thế lực lớn của Hoa Quốc lại độc đoán đến vậy, gần như không coi cường giả Âu Lục và Mỹ Lục như con người.

 

 

Hơn nữa, thực lực của đối phương thật đáng sợ, chỉ tùy ý phất tay cũng đã có thể giết chết một cường giả.

 

Điều này vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.

 

Ông lão kia là cường giả Nhân Vương cấp năm đỉnh phong, nếu Tư Mã Minh Húc muốn giết bọn họ thì chẳng phải thì cần liếc nhìn một cái cũng có thể biến bọn họ thành tro tàn rồi sao!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Tư Mã Minh Húc kiêu ngạo đứng trên không trung, giẫm lên tầng mây, tầng tầng lớp lớp tia chớp, đan xen vào trong hư không, uy lực vô song.

 

Giờ phút này, Tư Mã Minh Húc giống như một vị Thiên Đế giáng thế, vô cùng uy nghiêm, như một vị phán quan nắm trong tay sinh mệnh của người khác.

 

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng chậm rãi bước tới trước mặt Tư Mã Minh Húc.

 

“Người đứng đầu thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ đối đầu với người đứng đầu ở giới thế tục, bất kể kết quả như thế nào, đây cũng sẽ là một trận chiến có một không hai!”

 

Lúc này, một vị thế tử Phi Lục trong đám người thì thào nói.

 

Khác với đám thế tử nhà họ Khổng, thế tử tộc Tư Mã đều có bản lĩnh thật sự. Hơn nữa thực lực và địa vị của bọn họ đều được các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ công nhận.

 

“Trận chiến này có lẽ sẽ được ghi vào sử sách!”

 

“Từ tám trăm năm trước, Tư Mã Viêm đã hạ chỉ, tộc Tư Mã rút khỏi cuộc tranh chấp ở vùng ngoài lãnh thổ, người của gia tộc Tư Mã đã không tham gia hàng trăm năm rồi!”

 

Vài vị cường giả Mỹ Lục giở dài nói.

Sau khi quan sát đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, Tư Mã Minh Húc lạnh lùng nói: “Ngày chết của mày đến rồi! Mày ngàn vạn lần không nên giết chết người tao yêu!”