Chiến Thần Bất Bại

Chương 3180




Cánh tay đang cầm kiếm thánh màu vàng của ông ta không ngừng run rẩy, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, ông ta muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng đáng tiếc, Tiêu Chính Văn sẽ không cho ông ta cơ hội cầu xin thương xót!

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, giơ tay đánh xuống một đòn.

 

Vốn dĩ, kỵ sĩ Thánh Điện đã bị thương rất nặng, sao có thể chịu được đòn này của Tiêu Chính Văn chứ?

 

Ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, bị cú đánh này của Tiêu Chính Văn đánh tan thành sương máu!

 

“Không phải các ông nói là để tôi vào giết các ông sao? Bây giờ tôi đến rồi!”

 

Tiêu Chính Văn quay người lại, nhìn về phía Joseph và Hodar.

 

“Cậu… cậu không … không thể..”.

 

“Giết … giết bọn tôi, cậu cũng sẽ không có kết quả tốt đâu. Huyền Thiên Đạo… Đạo Cung sẽ báo thù cho bọn tôi”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay đánh ra một đòn, trong nháy mắt cả Joseph và Hodar cũng biến thành sương máu.

 

“Hả?”

 

Trong chính điện của Huyền Thiên Đạo Cung, một ông lão áo trắng nhắm chặt hai mắt, lông mày hơi cau lại.

 

Dường như chỉ cần ông ta mở mắt ra, đã có thể hủy diệt thế giới này vậy!

 

Giờ phút này, sau khi giết chết ba người, Tiêu Chính Văn cũng lập tức thu lại khí tức, tất cả đều yên bình trở lại!

 

Lông mày của ông lão áo trắng kia cũng dần dần giãn ra, từ đầu tới cuối vẫn không hề mở mắt!

 

Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa núi Huyền Thiên Đạo Cung, hàng nghìn người đều im lặng như tờ.

 

Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tiêu Chính Văn không chỉ xuyên thủng bốn mươi chín tầng kết giới, mà còn giết chết Joseph và Hodar ngay trước cửa núi của Huyền Thiên Đạo Cung!

 

Đây vẫn không phải là điểm mấu chốt, Tiêu Chính Văn vậy mà đến cả một cọng tóc cũng không bị thương!

 

Điều này không chỉ phá vỡ kỷ lục do Bạch Khởi lập ra từ thời cổ đại, mà còn phá vỡ triệt để sự kiêu ngạo và cảm giác vượt trội trong lòng tất cả mọi người có mặt tại đây.

 

Đây là trình độ mà cả đời này bọn họ cũng không thể đạt tới!

 

Bọn họ là thế tử, là tương lai và niềm hy vọng của các gia tộc lớn vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ có xuất thân cao quý, tài nguyên họ có được trong đời, Tiêu Chính Văn ở thế tục còn lâu mới có thể so sánh được.

 

Nhưng…

 

Trước mặt Tiêu Chính Văn, bọn họ lại trở nên nhỏ bé và thấp kém như vậy.

 

“Chuyện này … chuyện này không thể”.

 

Khổng Thiên Tường “hừ”một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn lên bầu trời với sự phẫn uất không gì sánh được, gào đến đứt hơi khàn tiếng.