Chiến Thần Bất Bại

Chương 3166




 

“Lúc này, ngay cả đứa trẻ cũng biết cái gì gọi là cùng chung mối thù!”

 

Tay cầm kiến của Trần Nguyệt Nhi khẽ run lên, nhưng một mình cô ta không thể thay đổi được tình hình hiện tại.

 

Thực lực của đối phương mạnh đến mức ai cũng có thể giết cô ta trong vòng ba chiêu.

 

“Cùng chung mối thù? Anh ta xứng sao?”

 

Lương Cảnh Long chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Loại người như anh ta nên nếm thử trái đắng! Tự mình cứu mình đi!”

 

“Hôm nay cho dù thế nào thì cũng không thể để anh ta sống sót rời khỏi đây, chúng ta hợp tác giết anh ta đi!”

 

Kỵ sĩ Thánh Điện vung thanh kiếm vàng trong tay rồi lao về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Giết!”

 

Joseph và Hodar cũng gầm lớn, rồi tấn công Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn phải đối diện với kẻ địch từ ba phía, dường như chỉ có sức chống đỡ, chứ không có sức đánh trả.

 

Bên này, đòn tấn công của Joseph vừa bị đẩy lui, bên kia thanh kiếm vàng của kỵ sĩ Thánh Điện đã đánh tới, vừa thoát được một đòn chí mạng, chiêu thức của Hodar đã từ phía sau lao tới.

 

Có thể nói, trong ba người vây quanh Tiêu Chính Văn, không ai là người bình thường. Bọn họ đều là những người từng trải qua trăm trận đấu, thậm chí có người đã từng tham gia cuộc chiến chống lại kỵ binh sắt của Thành Vương Tư.

 

Dù là kinh nghiệm chiến đấu hay là phản ứng trên chiến trường thì đều vô cùng hoàn hảo.

 

Ngay cả đám thế tử Âu Lục đang quan sát bên dưới cũng xắn tay áo lên, muốn xông vào đánh thử.

 

“Tên họ Tiêu kia, cậu xong đời rồi, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói thì chúng tôi sẽ nghĩ đến chuyện để cậu chết toàn thây!”

 

Lúc Joseph lên tiếng, Tiêu Chính Văn lại bị Hodar và kỵ sĩ Thánh Điện hợp lục đánh lui.

 

“Chết tiệt! Tiêu Chính Văn chắc không còn sức chiến đấu nữa rồi. Cùng lúc đối đầu với ba kẻ địch mạnh, chắc anh ta sẽ không trụ được lâu!”

 

Trần Nguyệt Nhi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng dù cô ta có lo lắng đến đâu thì cũng vô ích.

 

Khoảnh khắc này, trong phạm vi trăm kilomet, gió lớn nổi lên, ba luồng ánh sáng chói mắt cùng phóng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn bị áp chế, ngay cả việc chống đỡ cũng rất khó khăn.

 

“Tiêu Chính Văn, chịu chết đi!”

 

Nhìn thấy khí thế của Tiêu Chính Văn ngày càng yếu đi, mặt Joseph lộ vẻ đắc ý.

 

“Hừ, anh ta nhiều nhất có thể cầm cự thêm ba chiêu nữa, đây đã là cái kết ngông cuồng lắm rồi!”

 

Khổng Thiên Tường cười nói.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn giống như một con thỏ bị nhốt trong lồng, bị ba con sói đói vây quanh, cho dù mọc thêm hai cánh cũng không thể thoát chết.

 

“Các anh thật sự muốn trơ mắt nhìn đồng bào bị giết sao?”

 

Trần Nguyệt Nhi vội vàng nói, liều mạng hét lớn với Khổng Thiên Tường.

“Đồng bào? Cô điên rồi sao, đồng bào cái gì chứ! Bọn chúng chỉ là lũ kiến mà thôi! Loại người không biết trời cao đất dày như anh ta chết cũng đáng!”