Chiến Thần Bất Bại

Chương 3142




 

“Nhưng có thể cô vẫn chưa biết, người đã giết nhiều thế tử ở thánh vực chính là Long Nguyệt và Long Hình. Tôi nhớ rất rõ lúc đó bọn họ mới chỉ đạt cảnh giới chủ soái một sao!”

 

“Khi đó, chúng ta đã ở cảnh giới Thiên Vương rồi, nếu so ra, đúng ta đã vượt xa về cảnh giới! Nhưng bây giờ, hai người họ đã là Nhân Vương cấp hai, mà chúng ta vẫn ở cảnh giới Thiên Thần!”

 

Trương Lăng Phong gật đầu thừa nhận.

 

Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, đã như người của hai thế giới. Năm đó hắn đã kiêu ngạo thế nào chứ?

 

Thân là hậu duệ của thế gia trông coi lăng mộ Tổ Long, hội tụ muôn ngàn tia sáng, còn bây giờ thì sao?

 

Còn ai biết Trương Lăng Phong là ai nữa?

 

“Đi thôi, chúng ta cũng qua đó xem xem!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nói, tay chỉ vào đám đông trước mặt, bước lên phía trước.

 

Huyền Thiên Đạo Cung nằm trên đỉnh chính của dãy núi Arces, nhìn từ xa, biển mây trôi nổi, mang khí tượng của chốn thần tiên nơi hạ giới!

 

Từ dưới chân núi, chỉ có thể nhìn thấy biển mây vô tận, chứ hoàn toàn không thể nhìn thấy thế giới bên trên biển mây.

 

Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đi theo mọi người về phía đỉnh núi.

 

Sau khi xuyên qua biển mây, trước mặt đột nhiên sáng lên.

 

Trên đỉnh chính của cả dãy núi Arces là một khoảng sân rộng hàng trăm kilomet, trên đó còn có một ngọn đồi nhỏ.

 

Toàn bộ ngọn đồi được bao quanh bởi sương mù, khiến nó có vẻ nên thơ.

 

Trước mặt mọi người, trong làn sương mù vô tận, dường như có vô số đám mây đủ màu sắc, trong mỗi đám mây đều có một cỗ khí tức cường đại không thể biết được.

 

Bên cạnh ngọn đồi, có một tấm bia đá đơn giản với bốn chữ “Huyền Thiên Đạo Cung”.

 

Trương Lăng Phong liếc nhìn bốn chữ lớn, liền cảm nhận được một luồng khí tức dường như đến từ thời cổ đại, luồng khí tức đó tồn tại từ khi trời đất được sinh ra.

 

Luồng khí tức này khiến Trương Lăng Phong cảm thấy bị áp chế.

 

Mặc dù lúc này hắn đã là cường giả cảnh giới Thiên Thần đại cấp ba sao, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngạt thở mà lùi lại vài bước.

 

Đúng lúc này, một vài đám mây bay xuống, đám người Khổng Thiên Tường chân đạp mây, bay đến gần.

 

“Anh Khổng, đây hẳn là Vân Hà Trận của Huyền Thiên Đạo Cung.

 

Lương Cảnh Long nhìn về phía Huyền Thiên Đạo Cung, sau đó nói vô cùng chắc chắn.

 

“Đúng vậy, đây là Vân Hà Trận. Nghe nói, từ xưa đến nay, chỉ có ba người có thể sử dụng trận pháp này!”

 

Hàn Hương Nhi nhìn chằm chằm vào cổng chính của Huyền Thiên Đạo Cung, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Dù sao cô ta cũng đã được tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung, đương nhiên cô ta biết nhiều hơn những người khác.