Chiến Thần Bất Bại

Chương 3046




Nếu là một ngày trước e là Thiên Minh Tử vui còn không kịp, dù sao có thể nhận được sự ủng hộ của người dân chắc chắn là việc cực tốt với ông ta.

 

Chỉ cần có được lòng dân, muốn lật đổ vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn chỉ là vấn đề thời gian.

 

Nhưng tình hình hiện giờ đã khác rồi.

 

Bất kể tin tức từ khắp nơi đều đã ném vấn đề người đàn ông bí ẩn giết hầu tước vương tộc và Arcelor đêm qua trên người Thiên Minh Tử, nhưng vấn đề này suy cho cùng vẫn chưa được xác nhận.

 

Nếu Thiên Minh Tử dễ dàng chấp nhận lời mời của đám người Trương Khắc Dụng thì chứng tỏ đã đổi hướng thừa nhận hung thủ chính là ông ta.

 

“Phải, ông tự tay giết chết hai hầu tước huyết tộc vì thế tục, vì tất cả người Hoa Quốc chúng tôi mà”.

 

Trương Khắc Dụng cười nói.

 

“Láo xược!”

 

Mặt mày Thiên Minh Tử hơi méo mó, lạnh lùng nhìn Trương Khắc Dụng nói: “Tôi nói lại với các ông lần nữa, chuyện tối qua không liên quan đến tôi”.

 

Lúc này Thiên Minh Tử nổi giận thật rồi, ông ta chỉ muốn tẩy sạch quan hệ của mình với chuyện đã xảy ra đêm qua.

 

Nhưng Thiên Minh Tử càng nói, ngược lại càng khiến đám người Trương Khắc Dụng cho rằng Thiên Minh Tử đang cố ý khiêm nhường.

 

“Tiền bối Thiên Minh Tử, bọn tôi đều hiểu ý ông”.

 

Trương Khắc Dụng vừa nói vừa vẫy tay với hai người đàn ông phía sau bước đến.

 

Thấy tay hai người đó cầm hộp gỗ, Thiên Minh Tử không khỏi nhíu mày nói: “Các ông có ý gì? Bên trong là thứ gì đấy?”

 

Vừa thấy động tác của đám người Trương Khắc Dụng, Thiên Minh Tử nhận ra ngay, đám ngu ngốc này lại hiểu lầm ý đồ của mình rồi.

 

Quả nhiên Trương Khắc Dụng nhe răng, cười đê tiện nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, đây chỉ là chút tấm lòng của bọn tôi, bên trong là năm đóa hoa Tử Tiêu”.

 

“Tôi nghe nói hoa Tử Tiêu là vật bảo trong vật bảo với cao thủ như ông, những người bình thường như chúng tôi giữ lại cũng là vật vô dụng, chỉ có nhân vật tầm cỡ như ông mới có thể phát huy tác dụng to lớn của nó”.

 

“Thế nên mong tiền bối Thiên Minh Tử nhận cho”.

 

“Đúng thế, mấy thứ này để trong tay bọn tôi chỉ dẫn tai họa đến mà thôi, giao cho anh hùng như ông mới có tác dụng”.

 

“Mong tiền bối Thiên Minh Tử nhận cho”.

 

Người xung quanh đồng thanh nói.

 

Nhìn hoa Tử Tiêu vô cùng tinh khiết trong hộp, Thiên Minh Tử suýt nữa tức đến ngất xỉu.

 

Nhận quà của họ chẳng khác nào đi dự tiệc.

 

Lúc này cuối cùng Thiên Minh Tử cũng đã hiểu tại sao các cao thủ ngoài lãnh thổ đó đều oán hận đám “giáo sư” của thế tục này đến tận xương tủy.

 

Đúng là một đám ngu ngốc chẳng làm nên được tích sự gì.

 

Nhưng đối mặt với hàng triệu người dân Hoa Quốc, các ông lớn ở khắp nơi trên cả nước đặc biệt đến và những người xuất chúng trong các giới, dù Thiên Minh Tử có tức đến mức nổ phổi cũng phải diễn cho xong bộ kịch này.

 

Sau khi hít sâu vào hai cái liên tiếp, Thiên Minh Tử miễn cưỡng cười nói: “Tôi đã nhận tấm lòng của mọi người, nhưng không có công thì không nhận bổng lộc”.

 

“Hoa Tử Tiêu không chỉ có thể giúp người tập võ như chúng tôi đột phá cảnh giới, còn có thể làm chậm sự lão hóa, tôi nghĩ món quà này vẫn nên để mọi người giữ lại”.

 

“Mọi người cũng đều là trụ cột của Hoa Quốc, sống thêm một ngày cũng là cống hiến cho Hoa Quốc”.

 

Đến cùng Thiên Minh Tử gần như nghiến răng mà nói.

 

“Ôi… tiền bối Thiên Minh Tử, như ông nói thì tức là ông không chịu nhận, nhưng ông nhất định phải tham gia bữa tiệc tối này, đây là tấm lòng của mọi người, mong tiền bối Thiên Minh Tử nể mặt”.

 

Nói rồi Trương Khắc Dụng lại cúi đầu lạy ba cái liên tiếp với Thiên Minh Tử.

 

Thiên Minh Tử lạnh lùng nhìn gương mặt già nua của Trương Khắc Dụng, ông ta chỉ ước gì có thể đánh cho ông già này một cái thành bùn thịt mới có thể hết hận.

 

Hiện giờ thứ ông ta sợ nhất chính là phải tỏ ra kiêu ngạo, phô trương, một khi người bên Âu Lục đều biết chuyện chắc chắn sẽ nói lại với ngoài lãnh thổ.

 

Đến lúc đó đợi ông ta chính là sự trả thù vô tình của gia tộc cổ nhà họ Ấn.

 

“Tiền bối Thiên Minh Tử, ông đừng khiêm tốn thế nữa, thật ra xét trong Hoa Quốc ai có thể giết chết liên tiếp hai hầu tước huyết tộc chứ? Ngoài ông ra không thể tìm được người thứ hai”.

“Đúng vậy, tiền bối Thiên Minh Tử, ngoài ông ra còn ai có thể yêu Hoa Quốc, không tiếc mạng sống lao vào nguy hiểm khai chiến với nhà họ Ân để đòi lại công bằng cho người dân Hoa Quốc?”
Chỉ thoáng chốc, người xung quanh đều nói, còn có không ít các ông lớn trong giới kinh doanh bước đến đỡ lấy cánh tay Thiên Minh Tử rồi đi ra ngoài.
Đám người ông Tần cũng cảm thấy vui cho Thiên Minh Tử thế nên không ai bước đến ngăn cản.