Chiến Thần Bất Bại

Chương 3027




Ngay cả vài cao thủ cảnh giới Nhân Vương của Thiên Đạo Minh Ước cũng đã chết trong tay Trương Thiên Ngọc. Mà sau khi người của Thiên Đạo Minh Ước tìm thấy thi để thì phát hiện ra thi thể đã biến thành một bộ xương khô, không còn sinh khí nữa.

 

Cho dù người giao đấu lần này thật sự đến từ Thiên Cung Bắc Cực thì cũng không thể ngăn cản được Trương Thiên Ngọc.

 

Trừ khi đối phương là một trong ba chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, hai bên có cùng lực chiến.

 

Nếu không, chỉ có khả năng bị đối phương giết chết.

 

Nhìn thấy tử khí của Trương Thiên Ngọc, đã ăn mòn bản đồ bát quái hỏa diễm kia, thậm chí còn có rất nhiều tử khí hướng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tử khí từ trên trời giáng xuống, ngay cả đội trận pháp phòng ngự cũng không thể phong tỏa hoàn toàn, cây cối trong khu rừng gần Sơn Thành đều khô héo trong nháy mắt.

 

“Tử khí sinh sôi, tất cả đều chết, làm sao có thể xoay chuyển đây!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn thấy tử phí phóng về phía mình, nhưng không hề căng thẳng mà ngược lại còn bình tĩnh nói một đoạn đạo cơ.

 

Tiêu Chính Văn nói xong, liền lật bàn tay, bản đồ bát quái hỏa diễm lập tức đảo ngược, cùng lúc đó, hỏa diễm cuồn cuộn, đôi âm dương trên bản hỏa diễm chuyển nhanh chóng.

 

Tử khí vốn đang bao trùm bản đồ bát quái bị bản đồ nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khi bản đồ bát quái nuốt chửng càng nhiều tử khí,  kích thước của nó không ngừng mở rộng.

 

Nhìn thấy cảnh này, Trương Thiên Ngọc nở nụ cười châm biếm, đó là tử khí mà võ giả bình thường không thể luyện hóa được, càng hấp thụ nhiều thì sinh khí  càng tiêu hao nhanh.

 

Cho đến khi sinh khí cạn kiệt, Tiêu Chính Văn cũng sẽ biến thành một bộ xương khô.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt Trương Thiên Ngọc đột nhiên đông cứng lại.

 

Trong bản đồ bát quái đột nhiên sinh là sinh khí vô hạn, tốc độ nuốt chửng tử khí còn nhanh hơn gấp bội.

 

“Thiên Hà Đảo Tả!”

 

Lúc Trương Thiên Ngọc còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên hét lớn, bản đồ bát quát phun vô số tử khí bị nuốt chửng lúc trước ra, phóng về phía Trương Thiên Ngọc.

 

Trương Thiên Ngọc vô cùng sợ hãi, nếu chạm vào tử khí này thì ông ta sẽ chết không toàn thây.

 

Ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều mà lập tức lùi lại ra sau hơn trăm mét.

 

“Sao cậu có thể khống chế được tử khí chứ! Lẽ nào cậu là người của huyết tộc?”

 

Trương Thiên Ngọc không giữ được bình tĩnh nữa.

 

Thao túng tử khí là kỹ năng độc nhất vô nhị của ông ta, đồng thời cũng là một trong ba thuật bí ẩn nhất của huyết tộc.

 

Ông ta tự tin rằng trong thế tục, không thể có người nào giống ông ta.

 

Chỉ có một khả năng, đối phương là gian tế trong nội bộ huyết tộc.

 

“Ông quá kém cỏi, làm sao có thể lĩnh ngộ được thế giới này!”

 

Tiêu Chính Văn thấp giọng nói rồi phóng lên trước.

 

“Thật đáng chết!”

 

Trương Thiên Ngọc vô cùng tức giận trước lời nói của Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta là người mạnh nhất trong năm hầu tước của huyết tộc, sao Tiêu Chính Văn dám khinh thường ông ta như vậy!

 

Đóa hoa sen màu đen trong tay Trương Thiên Ngọc nở rộ, sinh khí của tất cả sinh vật xung quanh dường như bị rút đi trong chốc lát, ngay cả chim muông và dã thú trong vòng trăm kilomet, cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt.

 

“Chết đi!”

Trương Thiên Ngọc tức giận ném đóa hoa sen đen về phía Tiêu Chính Văn, đồng thời rút ra một con dao găm màu đen, nhanh như chớp phóng đến đâm vào ngực Tiêu Chính Văn.