Chiến Thần Bất Bại

Chương 3017




 

Từng câu từng chữ của Thiên Tử đều vô cùng có lý, khiến đám người võ tông không thể phản bác.

 

“Chuyện này… Chúng tôi chỉ… chỉ muốn khuyên nhủ Thiên Tử, vì đại cục…”

 

Phương Tử Bình còn chưa kịp nói xong, Thiên Tử đã lạnh lùng cắt ngang: “Khuyên nhủ? Tốt lắm! Các người mang theo đao kiếm đến là để khuyên nhủ sao?”

 

“Được! Thông báo cho tất cả phương tiện truyền thông, nếu người dân Hoa Quốc cũng cho rằng các người đến khuyên nhủ, không phải ép cung thì bản quân sẽ tha cho các người! Nếu người dân Hoa Quốc cho rằng các người đang ép cung thì bản quân sẽ trừng trị các người ngay tại chỗ!”

 

Nghe vậy, không chỉ Phương Tử Bình mà ngay cả hàng nghìn chưởng môn võ tông bên cạnh ông ta cũng sợ hãi.

 

Ai mà ngờ Thiên Tử lại dám làm chuyện này chứ!

 

Nhưng mà ở trước mặt Thiên Tử đài, bọn họ cũng không dám phản kháng, huống chi là ra tay.

 

Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, người dân Hoa Quốc chắc chắn sẽ vô cùng oán hận bọn họ.

 

“Thiên Tử, tôi cho rằng Phương Tử Bình xúc phạm Thiên Tử, chết cũng không hết tội!”

 

“Thiên Tử, đều là do Phương Tử Bình dụ chúng tôi đến đây! Mong Thiên Tử điều tra rõ ràng!”

 

“Thiên Tử, lúc nãy Phương Tử Bình còn nói muốn dẫn Thiên Đao Môn tấn công Thiên Tử Các, dùng vũ lực đoạt lấy ngai vàng, xin Thiên Tử hãy giết quân phản nghịch!”

 

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Phương Tử Bình, tất cả mọi người trong võ tông đều quỳ xuống!

 

Lúc này, Phương Tử Bình sợ đến mức không nói được lời nào!

 

Đám người võ tông vừa rồi còn đứng về phía ông ta, mà chớp mắt đã bán đứng ông ta.

 

“Ngự lâm quân! Kéo Phương Tử Bình ra ngoài, chém làm đôi để cảnh cáo!”

 

Thiên Tử chỉ vào Phương Tử Bình nói.

 

Vài người lính ngự lâm quân xông lên, ấn Phương Tử Bình xuống đất, không nói lời nào, trói chặt ông ta lại.

 

“Thiên Tử… Thiên Tử… tôi sai rồi… tôi…”

 

“Truyền khẩu dụ của bản quân, Thiên Đao Môn có ý đồ mưu phản, trừng trị theo luật nước, diệt môn!”

 

Phương Tử Bình còn chưa nói xong, Thiên Tử đã lạnh lùng ngắt lời trước mặt đám người võ tông và hàng vạn người dân đang xem, kết án tử hình Thiên Đao Môn.

 

“Cậu… Tôi… Tôi thành ma cũng không…”

 

Phương Tử Bình chưa kịp nói xong, ngự lâm quân ở bên cạnh đã tát vào mặt ông ta mấy cái.

 

“Hành hình!”

 

Long Thất nghiến răng quát lớn.

 

Một tiếng chém lớn vang lên, Phương Tử Bình vị bị chém thành hai mảnh.

 

“Nếu ai dám làm loạn triều cương nữa thì sẽ có kết cục giống như ông ta. Chuyện ngày hôm nay, bản quân không muốn đi điều tra sâu, các người tự xử lý đi!”

 

Nói xong, Thiên Tử phất tay áo, sải bước ra khỏi đại điện.

 

Một lúc lâu sau, đám người võ tông mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm than thật nguy hiểm.

 

Không ai ngờ rằng một vị Thiên Tử trẻ tuổi mà lại có dũng khí đến vật, ra tay vô cùng quyết đoán.

 

Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi, Thiên Tử đã có thể lấy mạng Phương Tử Bình, còn tiện tay tiêu diệt Thiên Đao Môn.

 

Sau khi đám người võ tông rời đi, Long Thấy mới chậm rãi đi về phía cổng Thiên Tử Các, ra lệnh cho ngự lâm quân đóng cổng lại.

 

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Long Thất ngồi phịch xuống đất.

 

Lúc Thiên Tử hạ lệnh chém Phương Tử Bình, tim Long Thất như mắc nghẹn ở cổ.