Chiến Thần Bất Bại

Chương 2940




Thế nhưng câu nói tưởng như bình thản không có gì kỳ lạ này lại làm tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của Ngụy Nguyên Cát!

 

Dù gì các kênh truyền thông nổi tiếng trên cả nước đều đang có mặt, mấy chục máy quay đều đang phát trực tiếp!

 

Nhất cử nhất động của gã và Tiêu Chính Văn gần như đều được phát tới cả nước cùng một lúc, mà những lời ban nãy của Tiêu Chính Văn rõ ràng là đang khinh thường gã!

 

“Hừ! Quả nhiên là ngông cuồng, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ khiến cho anh hiểu ra rằng anh sẽ phải trả một cái giá mà anh căn bản chẳng thể chịu đựng nổi vì sự ngông cuồng của bản thân mình!”

 

Ngụy Nguyên Cát nghiến răng, trợn trừng mắt gầm lên.

 

“Tôi nói này anh phiền phức quá đấy, tránh ra! Tôi tiết kiệm thời gian!”

 

Tiêu Chính Văn cực kỳ thiếu nhẫn nại nhíu mày nói.

 

Cái gì?

 

Anh tiết kiệm thời gian?

 

Lời này vừa thốt ra, Ngụy Nguyên Cát tức tới độ mặt mày trắng bệch, cơ thể giống như đang run lên!

 

Đương nhiên, gã run không phải vì sợ mà là vì tức giận!

 

“Tiêu Chính Văn, nếu như cậu đã không có gan nhận chiến thư của tôi, gặp thế tử thì tốt nhất nên khách khí một chút! Hơn nữa cậu cho rằng không nhận chiến thư của tôi thì có thể thoát được một kiếp nạn hay sao?”

 

Ngụy Nguyên Cát vừa nói dứt lời, khí tức khắp người đột nhiên dâng cao, thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai lộ ra rất rõ!

 

“Tôi thật sự rất bận! Không có thời gian để chơi nhà chòi với anh!”

 

Tiêu Chính Văn mặt không cảm xúc nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát, nói.

 

“Không có thời gian? Anh nói với tôi anh không có thời gian?”

 

“Đúng thật là nực cười, sợ thì nói là sợ, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt tôi thừa nhận là thuộc hạ bại tướng của thế tử tôi, ngày hôm nay tôi sẽ tha cho anh một con đường sống!”

 

“Nếu không thì thế tử tôi sẽ cho anh sáng mắt ra!”

 

Ngụy Nguyên Cát cười lạnh lùng, siết chặt tay thành nắm đấm nói.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Chính Đạo nhíu mày đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, cậu ta chính là thế tử Ngụy Nguyên Cát của nhà họ Ngụy, theo tôi thấy, nếu như hôm nay cậu không ra tay thì e rằng cậu ta sẽ không để yên đâu!”

 

Lý Chính Đạo vừa nói hết câu, người dân hóng chuyện xung quanh cũng đồng loạt hô lên với Tiêu Chính Văn: “Xin vua Bắc Lương hãy giết chết tên giặc này!”

 

“Đúng! Giết chết hắn!”

 

“Cái tên Ngụy Nguyên Cát này có là cái thá gì! Vừa mới từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đã khiêu chiến với vua Bắc Lương, hắn chính là một tên hề nhảy nhót, xin vua Bắc Lương giết chết tên này để chấn chỉnh quốc cương!”

 

Liếc mắt nhìn đám người đang gào lên, Ngụy Nguyên Cát cười khẩy, nói: “Hừ! Dựa vào anh ta mà cũng dám giao đấu với thế tử tôi? Mấy người cũng đề cao anh ta quá rồi đấy!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày quan sát Ngụy Nguyên Cát đang hống hách nghênh ngang kia, nói: “Anh thật sự muốn ra tay với tôi à?”

“Ra tay? Anh đánh giá quá cao bản thân mình rồi đấy, thế tử tôi chỉ là đến dạy dỗ anh mà thôi!”
Ngụy NGuyên Cát nhếch miệng cười rồi tiến lên phía trước.
Chỉ là gã chưa kịp lại gần Tiêu Chính văn, một tiếng gầm phẫn nộ đã vang lên bên trên lầu Vọng Nguyệt!