Chiến Thần Bất Bại

Chương 2920




Việc mà anh ta có thể làm hiện tại chỉ là bảo đảm cho các thành phố trong thế tộc không bị huyết tục tiến công, mà huyết tộc cũng giống như đạt được thoả thuận ngầm gì đó với giới chính trị Hoa Quốc vậy, chỉ ra tay với võ tông chứ chưa từng đặt chân vào bất cứ thành phố lớn nào của Hoa Quốc!

 

Thế nhưng Tần Vũ càng hiểu rõ hơn ai đạo lý môi hở răng lạnh, sau khi võ tông Hoa Quốc bị thôn tính hết toàn bộ thì đối tượng gặp nạn tiếp theo sẽ chính là người dân của Hoa Quốc!

 

Vào lúc Tần Vũ bó tay bất lực, sự xuất hiện của mấy người Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo khiến cho trái tim đang treo trên cao của Tần Vũ hạ xuống ổn định ngay lập tức!

 

“Người nhà họ Chu giờ thế nào rồi?”

 

Sau khi Tiêu Chính Văn bước vào thì trực tiếp lên tiếng hỏi.

 

“Bọn họ không sao, tôi đã cử người đón bọn họ tới Hắc Băng Đài để bảo vệ, hiện tại ngoại trừ tôi ra thì không có ai biết được tung tích của bọn họ!”

 

“Có điều bên phía huyết tộc lại dồn ép rất căng, nhà họ Lý và nhà họ Trương đều không có bất cứ phản hồi nào, còn về nhà họ Chu thì Thiên Tử cũng đã nói rằng có thể bảo vệ thì chắc chắn phải bảo vệ, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng cúi đầu trước người của huyết tộc!”

 

Tần Vũ nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Dù là phán đoán thì cũng cần anh tới tôi qua, tuyệt đối không thể tuỳ tiện đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của đối phương, nếu không đối phương sẽ chỉ có chỗ dựa nên không sợ, càng thêm hống hách ngang ngược hơn!

 

Vừa nói, Tần Vũ vừa ra hiệu cho một quản lý của Hắc Băng Đài đi mời Chu Hạo Nhiên và Chu Lâm Lâm.

 

“Vất vả cho anh rồi, anh Tần!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Tần Vũ.

 

 

 

Tần Vũ cười khổ nói: “Đều là vì Hoa Quốc, vì người dân, không có gì mà khổ hay không khổ cả, nhưng về huyết tộc thì tốt nhất vẫn nên bàn lại”.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, bên phía huyết tộc có động tĩnh gì không?”

 

Tần Vũ cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Từ sau khi bị năm đại danh sơn và mấy gia tộc lớn đánh bại thì không có động tĩnh gì lớn, chỉ là hai ngày gần đây đã đánh bại hai tông môn nhỏ”.

 

“Nhưng chưa đặt chân đến Hoa Quốc, cũng chưa đụng đến ngôi làng nào ở Hoa Quốc, cứ như đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều”.

 

“Hơn nữa trước đó cũng do chúng đề nghị làm hòa với chúng ta trước, nói là hai bên cùng thống trị thế giới, nhưng Thiên Tử nghĩ hành động này của huyết tộc có âm mưu gì đó”.

 

Thật ra Tần Vũ cũng rất đồng tình với quan điểm này của Thiên Tử.

 

Dù sao từ khi huyết tộc quay lại thế tục thì vẫn luôn chiếm ưu thế, chúng không có lý do gì để đàm phán làm hòa khi chiếm thế thượng phong trong trận chiến, hơn nữa cũng không mảy may đến người dân trong thế tục.

 

Điều này rất không hợp lý, cứ như một tướng quân sắp đánh thắng trận bỗng rút quân về muốn hòa giải với đối phương.

 

Thật ra không ít tướng lĩnh Hoa Quốc, nhất là mấy người Từ Kiêu Long từng có chủ trương không làm hòa với huyết tộc, cứ trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân để đánh.

 

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị Tần Vũ bác bỏ.

 

Điều này là phi thực tế, trong huyết tộc có rất nhiều cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, dù sử dụng đạn hạt lớn nhất liên tục đánh nổ thì cũng không thể làm đối phương bị thương, ngược lại càng chọc giận đối phương.

 

Trận quyết chiến đều là một trận thảm họa với huyết tộc và cả thế tục.

 

“Chủ động đề nghị làm hòa?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là đang kéo dài thời gian, chắc hẳn chúng đang tập trung nhân lực để đối phó với các nước xung quanh Hoa Quốc”.