Chiến Thần Bất Bại

Chương 2844




 

Nếu không phải nể mặt Lý Chính Đạo thì họ sẽ gặp một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn sao?

 

Vừa nghe hắn nói thế, ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngây người, rõ ràng Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên không hề xem Tiêu Chính Văn ra gì.

 

“Cậu Khổng, cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói bậy”.

 

Lý Chính Đạo không thể giữ nổi sắc mặt bình tĩnh.

 

Chẳng phải Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đang đâm ngược lại cụ ta một dao sao?

 

Trước đó cụ ta đích thân nói với Tiêu Chính Văn tối nay mời anh đến tham gia tiệc.

 

Kết quả hai người Khổng Tuyên lại đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi đây?

 

Khiến Lý Chính Đạo cạn lời nhất là Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân lại bảo Tiêu Chính Văn đi làm tạp vụ?

 

Còn nói lát nữa sẽ cho anh làm việc này?

 

Xem Tiêu Chính Văn thành gì vậy?

 

Nếu không phải mình đã có duyên gặp Tiêu Chính Văn trước đó thì Tiêu Chính Văn không thể đồng ý ra tay giúp đỡ.

 

Kết quả hai người này thì hay rồi, không những xem ý tốt của mình thành trò cười mà còn đắc tội với Tiêu Chính Văn.

 

“Ông Lý, thật ra có thể để anh Tiêu ở lại đây cũng là nể mặt ông, nếu không chỉ một cảnh giới Thiên Thần, à không, Nhân Vương cấp một cũng chẳng có tư cách gặp chúng tôi nữa kìa”.

 

“Lẽ nào vẫn xem nơi này là thế tục à? Nhân Vương cấp một trong thánh vực chỉ là tầng đáy thôi, mà đã có tầng đáy thì phải có ý thức của tầng đáy chứ”.

 

Chu Thụy Chân lạnh lùng nói.

 

Thật ra lúc nãy Khổng Tuyên đã nói rất thẳng thừng là Tiêu Chính Văn không có tư cách tham gia tiệc, càng không có tư cách ăn cơm cùng đám người họ.

 

Vừa rồi Khổng Tuyên nói cho Tiêu Chính Văn đã là nể mặt lắm rồi.

 

“Nể mặt nhà họ Lý tôi?”

 

Lý Chính Đạo cảm thấy tức cười bởi câu nói này của Chu Thụy Chân, đè nén cơn giận xuống nói: “Nói cách khác, lúc đầu hai cậu hoàn toàn không có ý muốn cậu Tiêu giúp đỡ”.

 

“Vậy tại sao trước đó không nói rõ đi?”

 

Thấy sắc mặt Lý Chính Đạo cũng trở nên khó coi, Chu Thụy Chân cũng không khỏi miễn cưỡng nở nụ cười, giải thích với Lý Chính Đạo: “Ông Lý, chúng ta đều xuất thân là gia tộc lớn, còn là thế tử”.

 

“Giữa chúng ta luôn phải giữ thể diện cho nhau, hơn nữa trước giờ nhà họ Lý chưa từng nhúng tay vào việc của thánh vực, có lẽ ông Lý cũng không hiểu rõ về tình hình ở thánh vực nên mới đề cử anh Tiêu”.

 

“Nếu đã nói thẳng mặt như vậy thì tôi nghĩ ông Lý cũng sẽ mất mặt, thật ra với tài năng của anh Tiêu, nếu có thể thật tâm ở lại chỗ tôi, có lẽ một trăm năm sau cũng sẽ có tương lai”.

 

Mấy lời này của Chu Thụy Chân khiến Lý Chính Đạo suýt nữa tức nổ phổi.

 

Rõ ràng là Chu Thụy Chân không xem nhà họ Lý ra gì, thậm chí xem thường Lý Chính Đạo.

 

Lời ngoài ý trong gì cũng đang nói Lý Chính Đạo không hiểu biết gì.

 

“Theo như cậu nói, hôm nay có thể gặp được hai vị thì tôi đây đúng là có mặt mũi đấy. Nhà họ Lý có phải nên tặng cho cậu một tấm biển cảm ơn không?”

 

Lúc này sắc mặt Lý Chính Đạo cũng tái đi, một tay đè lên thanh kiếm, hai tay liên tục run rẩy.

“Ông Lý, ông nói thế hơi quá rồi đấy”.