Chiến Thần Bất Bại

Chương 2643




 

Sức mạnh cường đại đó xuyên qua thanh kiếm lớn, đâm mạnh lên trên người Cái Tử Anh, Cái Tử Anh thậm chí còn chưa hoàn hồn trở lại đã nôn ra máu bay thẳng ra xa!

 

“Thằng ranh! Tôi không đội trời chung với cậu!”

 

Cơ thể vẫn còn chưa đáp đất, Cái Tử Anh đã mạnh mẽ lấy hơi, cơ thể đứng thẳng trên mặt đất vào đúng khoảnh khắc rơi xuống!

 

Cụ ta giơ tay rút ra một thanh kiếm dài từ phía sau lưng, đâm thẳng về phía ngực của Tiêu Chính Văn!

 

“Không biết tốt xấu!”

 

Tiêu Chính Văn vung tay, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cứ thế lao ra!

 

“Keng!

 

Khi tiếng va đập của kim loại vang lên, thanh kiếm dài trong tay Cái Tử Anh lại gãy, rồi hoá thành vụn sắt giữa bầu trời!

 

“Khụ!”

 

Cái Tử Anh lại phun ra một ngụm máu, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

“Cậu…cậu…”

 

Cái Tử Anh không chịu đựng nổi cú đả kích trong nội tâm, cứ thế phun ra một ngụm máu tươi!

 

Mãi tới lúc này, Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ mới hoàn hồn lại!

 

Ban nãy quả nhiên Tiêu Chính Văn chưa dùng hết toàn lực, chiến lực cường đại lúc này của Tiêu Chính Văn đã khiến cho niềm tin của hai người họ hoàn toàn sụp đổ!

 

Cao thủ giao đấu, căn bản chẳng cần tới trăm phương ngàn kế, chỉ cần đối phương vừa ra tay thì kết quả đã hết sức rõ ràng!

 

Lúc này, Nhiếp Tri Cổ thậm chí còn nảy sinh ý định trốn chạy!

 

Chỉ là ông ta vẫn chưa kịp quay người, cơ thể của Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ngay phía trước mặt.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn tung ra một cú đá, Nhiếp Tri Cổ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy bản thân giống như bị một ngôi sao băng nhỏ ghim thẳng vào lồng ngực vậy!

 

“Khụ!”

 

Nhiếp Tri Cổ vừa ho ra máu vừa nặng nề ngã nhào xuống đất!

 

“Ầm!”

 

Khi cơ thể của Nhiếp Tri Cổ chạm đất, một màn khói bụi mờ mịt cao hơn đầu người cứ thế dâng lên!

 

Cái Tử Anh thấy tình hình không ổn, chưa kịp chạy xa, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ cong ngón tay túm lấy!

 

Vụt!

 

Cơ thể của Cái Tử Anh như bị một thỏi nam châm cực lớn hút lấy, bay thẳng về phía mặt đất!

 

Rầm!

 

Cái Tử Anh rơi phịch xuống, lọt thỏm cả vào trong lòng đất!

 

Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay cả mấy người Lạc Tề Anh cũng đờ đẫn cả ra, trong mắt nguội lạnh như tro tàn!

 

Lúc này, tất cả mọi người đều im phăng phắc.

Hàng nghìn người đều nín thở và nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn không chớp mắt.