Chiến Thần Bất Bại

Chương 2572




 

“Hừ! Nếu không phải hai ngày sau cậu ta và Lữ Thanh Phong giao chiến thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta!”

 

Lời này của Sở Hồng Thiên chứng tỏ ông ta đã thật sự tức giận.

 

Đừng nói là tỉnh Xuyên, mà ngay cả Hoa Quốc đều nghe rõ!

 

Trong thời gian ngắn, trên mạng lại nổi ra một cuộc thảo luận.

 

Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân khiến Sở Hồng Thiên tức giận đến vậy chính là vì Tiêu Chính Văn.

 

Không ngờ một chủ tiệm ngọc nhỏ bé mà lại dám đắc tội với hai vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

 

Cho dù là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý đắc tội với hai vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng sẽ có kết cục không hề tốt đẹp .

 

Nhất thời, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Sơn Thành.

 

Mặc dù kết cục của trận chiến này đã gây tiếng vang lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn xem Tiêu Chính Văn bị bẽ mặt.

 

Đặc biệt là đám người trong năm đại danh sơn từng bị Tiêu Chính Văn mắng chửi, thậm chí còn bị anh tát.

 

Sáng sớm hôm sau, gần như toàn bộ võ tông của Hoa Quốc đều có hành động, các tông môn lớn và các gia tộc lánh đời đều lần lượt phái người đến xem trận chiến.

 

Thực ra, đến xem trận chiến chỉ là một cái cớ của bọn họ, điều quan trọng nhất là nếu Lữ Thanh Phong giết được Tiêu Chính Văn, thì bọn họ sẽ lựa chọn xem đứng bên nào, đồng thời nịnh nọt Lữ Thanh Phong.

 

Ông cụ Quý và một vài thành viên quan trọng trong nhà họ Quý đương nhiên cũng nằm trong số đó, nhưng bọn họ cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiêu Chính Văn mất mạng.

 

Lúc này, trong sân bay, một thanh niên mặc áo trắng, đang sải bước trên đường, bên cạnh là một ông lão tóc bạc trắng.

 

Hai người vừa bước ra khỏi sân bay, thanh niên áo trắng đã cau mày nói: “Không ngờ có nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy!”

 

Bọn họ là người của một gia tộc võ đạo lâu đời, luôn ở ẩn ở biên giới Bắc Lương.

 

Hơn nữa, ông lão đứng bên cạnh cũng là một vị cường giả cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao từ ngoài lãnh thổ trở về.

 

Bây giờ, nhà họ Tề họ đều ở biên giới Bắc Lương, hầu như chuyện gì cũng biết.

 

Lần này, ông lão tóc bạc được cử đến tỉnh Xuyên cùng Tề Thiên Huyền là để giúp Tề Thiên Huyền mở mang tầm mắt.

 

“Quản gia Thừa, đám người này cộng lại gần bằng nửa võ tông. Trận chiến này thật sự đáng để họ chú ý đến vậy sao?”

 

Tề Thiên Huyền cau mày hỏi.

 

“Chú ý? Cậu nghĩ đơn giản quá rồi. Sở dĩ đám người này tới đây là vì không muốn bỏ lỡ cơ hội bợ đỡ Hoa Sơn!”

 

“Thực ra, trận chiến giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần một sao chẳng có gì đáng để lưu tâm, chỉ là trên người cậu thanh niên kia có thứ mà Hoa Sơn luôn thèm khát!”

 

Ông lão ung dung nói toạc ra.

 

“Ồ? Thứ mà Hoa Sơn luôn thèm khát ư? Lẽ nào là…”

 

Tề Thiên Huyền nói đến đây liền quay đầu nhìn ông lão, như thể muốn xác nhận suy đoán của mình từ phía ông lão.

“Đại Hắc Thiên! Mặc dù trận pháp này được truyền từ Hoa Sơn, nhưng trên thực tế, đó là kỹ năng độc nhất của nhà họ Quý. Sở dĩ Hoa Sơn muốn nhắm vào Tiểu Thái Tông chính là để lấy trận pháp Đại Hắc Thiên!”