Chiến Thần Bất Bại

Chương 2471




Đến lúc đó, dù Tiêu Chính Văn tỏ ra hơi không phục, cũng có thể đầu lìa khỏi xác bất cứ lúc nào!

 

Ông Đinh bên cạnh cũng hững hờ mỉm cười, sau đó nhìn sâu vào bên trong khu rừng, hiển nhiên là đang hóng hớt xem kịch hay của Tiêu Chính Văn!

 

Quả nhiên, không lâu sau, Trương Lăng Phong vui vẻ đi ra khỏi rừng rậm!

 

Nhìn hoa Tử Tiêu trong tay, trong lòng Trương Lăng Phong thầm tính toán, chẳng bao lâu nữa, mình có thể đột phá thành cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao rồi, đủ để đè bẹp tất cả bọn đồng trang lứa trong nước!

 

Đến lúc đó, không chỉ mỗi nhà họ Trương ở Thiên Sơn, ngay cả hắn cũng sẽ nhận được vô số lợi ích.

 

Có khi ngay cả danh hiệu chàng rể quốc dân cũng sẽ thuộc về hắn!

 

Đang suy nghĩ, Trương Lăng Phong vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp bản mặt cười híp mắt của Tiêu Chính Văn!

 

Hả?

 

Trương Lăng Phong sợ hãi.

 

Trần Thiên Quốc và ông Đinh vừa thấy Trương Lăng Phong thì đồng thời đổi sắc mặt, nhìn về phía Tiêu Chính Văn nở nụ cười khinh khỉnh.

 

Không đợi bọn họ mở miệng, Tiêu Chính Văn đã sải bước dài, đi đến bên cạnh Trương Lăng Phong, xòe tay ra, thản nhiên nói với Trương Lăng Phong: “Đưa cho tôi”.

 

Bàn tay cầm hoa Tử Tiêu của Trương Lăng Phong khẽ run lên!

 

Nhưng giây kế tiếp, hắn không hề do dự đặt hoa Tử Tiêu vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.

 

Thấy cảnh tượng này, Trần Thiên Quốc và ông Đinh đồng loạt hoang mang!

 

Giờ phút này, đầu óc bọn họ hoàn toàn trống rỗng!

 

Nó là hoa Tử Tiêu đấy, là hoa Tử Tiêu mà cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn đều vô cùng quý trọng!

 

Cứ giao cho Tiêu Chính Văn dễ dàng vậy sao?

 

Trần Hân bên cạnh cũng há hốc mồm!

 

“Những người này đều là bạn tôi, chắc anh cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm nhỉ!”

 

Giọng điệu Tiêu Chính Văn lạnh như băng.

 

“Vâng vâng vâng, tôi… tôi biết!”

 

Trương Lăng Phong sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí không có cả can đảm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn tiện tay cất hoa Tử Tiêu đi, khẽ khàng vỗ bả vai Trương Lăng Phong, cười nói: “Ừ, được đó! Lần sau đừng để tôi đi xa như vậy nữa!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người bỏ đi.

 

Mười mấy cao thủ nhà họ Trương thấy Tiêu Chính Văn đường đường chính chính giật mất hoa Tử Tiêu của Trương Lăng Phong còn muốn bỏ đi, họ đâu thể dễ dàng bỏ qua như thế?

 

“Các người muốn chết phải không? Lui ra!”

 

Trương Lăng Phong thấy mọi người định ra tay với Tiêu Chính Văn, giận đến mức mặt mũi trắng bệch, hét lớn với mười mấy cao thủ nhà họ Trương.

 

Mười mấy cao thủ nhà họ Trương không khỏi kinh ngạc, vội quay đầu nhìn Trương Lăng Phong với vẻ mặt hoang mang!

Cho đến khi bóng lưng Tiêu Chính Văn đã khuất xa, sắc mặt khó coi của Trương Lăng Phong mới quét qua đám người Trần Thiên Quốc.