Chiến Thần Bất Bại

Chương 241: Thi đấu giao lưu Thiên Tế




"A a a a!"

Đường Thiên phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, còn Lôi Tuyết đang phóng về Thiên Không Hổ một cách cực kỳ bi tráng!

Bang bang phanh!Những thanh âm va đập cực mạnh vang lên, bụi mù bốc lên khắp nơi.Từ trong khói bụi có một cái bóng màu lam bị đánh văng ra ngoài, rồi đập mạnh lên tường. Cảnh tượng này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.Cái gọi là huấn luyện của Binh thực ra hết sức đơn giản và thô bạo, đó chính là liên tục đối luyện.

Một con gà mờ như Đường Thiên khi đối diện với một siêu cấp vương bài như Binh, hơn nữa đẳng cấp của Lôi Tuyết so với Thiên Không Hổ cũng kém rất xa, kết quả như nào chỉ cần nghĩ qua là có thể biết. Binh không hề bởi vì Đường Thiên là gà mờ mà nhẹ tay chút nào.Ngược lại, cứ như gã và Đường Thiên có huyết hải thâm cừu vậy.Tiến công vô cùng điên cuồngvà thô bạo, cứ như muốn nghiền nát Đường Thiên ra.

Toàn thân Lôi Tuyết có quá nửa bộ phận bị đánh cho biến dạng, những vết cắt sâu bảy tám li nhiều vô số kể, những vết lõm cũng có không ít. Lúc này toàn thân Lôi Tuyết đã không còn chút mỹ cảm nào đáng nói, thoạt nhìn trông nó giống như một cái cơ quan võ giáp vứt đi, vô cùng rách nát.

Lôi Tuyết ngã ngửa trên mặt đất, nằm im không nhúc nhích.

Đường Thiên thở hổn hển, hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Hắn cảm thấy việc khống chế cơ quan võ giáp để chiến đấu so với chính bản thân hắn trựctiếp chiến đấu thì mệt mỏi hơn rất nhiều. Hắn thở hổn hển, mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt chảy xuống.Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có một luồng dao động, mô phỏng theo tiết tấu thở dốc của hắn.

Là Lôi Tuyết.

Đường Thiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó không khỏi nở một nụ cười, hắn vừa cười vừa thở khò khè như kéo ống bễ.

"Này Lôi Tuyết, ngươi không cần hô hấp, học ta làm gì?"

Những lời này của Đường Thiên làm Lôi Tuyết ngẩn ra. Đường Thiên cóthể cảm thụ được ba động của Lôi Tuyết ngừng lại một chút, dường như nó đang cảm thấy mờ mịt khó hiểu.

"Ha ha ha ha!" Bỗng Đường Thiên cười càng lớn hơn.

"Ê thiếu niên, sao lại ngã xuống như thế?" Thanh âm mang theo vẻ trào phúng của Binh truyền ra từ bên trong Thiên Không Hổ.Gã lơ lửng ở trên cao nhìn xuống Lôi Tuyết bên dưới. Tuy ngoài miệng Binh vẫn một mực buông lời chế giễu Đường Thiên, nhưng thực ra lúc này trong lòng gã đang vô cùng kinh ngạc.

Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi ba ngày, tuy Đường Thiên vẫn chưađủ thành thạo, nhưng đã có thể trong hoàn cảnh gã toàn lực công kích chống đỡ được năm chiêu trở lên rồi.

Năm chiêu!

Năm chiêu, tuy thời gian cực ngắn còn ngắn hơn cả một cái nháy mắt,nhưng Binh biết rõ điều này khó khăn đến mức nào.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã phát triển đến tình độ này...

Lôi Tuyết cũng không phải là một cơ quan võ giáp đặc biệt xuất sắc.Ngoại trừ chênh lệch về tài liệu chế tạo, thứ có uy hiếp lớn nhấtchính là võ hồn. Lôi Tuyết so với Hổ, kém không chỉ nửa điểm hay một điểm. Hổ giống như một chiến sĩ trời sinh, trầm mặc ít lời, nhưng ý chí vô cùng kiên định, lạnh lùng bình tĩnh đến đáng sợ, chưa bao giờ nó cảm thấy có một chút sợ hãi nào. Có thể nói Hổ là đồng đội chiến đấu hoàn mỹ trong lý tưởng của Binh.

Thế còn Lôi Tuyết thì sao?Nhút nhát, ngu ngốc, thiếu can đảm, ý chí không kiên định, mỗi một nhược điểm này đều là điểm chí mạng cả đấy. Cũng không biết Tái Lôi kiếm được võ hồn của Lôi Tuyết ở đâu, nhưng trong mắt Binh cái võ hồn này hoàn toàn không thích hợp để trở thành võ hồn cho cơ quan võ giáp.Thế nhưng biến đổi trong ba ngày vừa qua lại vượt quá dự liệu của Binh.

Tuy nhược điểm của Lôi Tuyết đều đã thể hiện hết ra ngoài, nhưng nó lại không hề từ bỏ chiến đấu, vẫn giãy dụa trong sự công kích khiến người ta phải nghẹt thở của Binh.

Ánh mắt của Binh cực kỳ tinh tế, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.Kết quả không thể tưởng tượng này lại do một người, đó chính là Đường Thiên.

Tiếng rống hận của Đường Thiên chưa bao giờ dừng lại. Bất kể bị đánh cho thảm đến mức độ nào, Đường Thiên vẫn luôn cổ động Lôi Tuyết.Trong mắt Đường Thiên, Lôi Tuyết như là chiến hữu của hắn.Mặc dù có rất nhiều nhược điểm nhưng hắn chưa bao giờ vất bỏ đồng đội của mình.

Bất kể bị đánh cho thảm cỡ nào, thậm chí còn bại triệt để, nhưng Đường Thiên không thề trách cứ dù là nửa câu, cũng không hề tức giận.

Luôn hô to, luôn luôn cổ vũ, vĩnh viễn tiến lên cùng nhau, và đồng thời cũng luôn bị ăn đòn cùng nhau.

Và Lôi Tuyết cũng bắt đầu tiến bộ từng chút từng chút một.Tuy biên độ rất nhỏ nhưng đúng là có tiến bộ.Binh cũng chẳng hề để tâm đến Lôi Tuyết, bởi trong mắt gã, Lôi Tuyết căn bản không phải là võ hồn loại hình chiến đấu vì thế không gian phát triển của nó cũng chỉ có hữu hạn.Nhược điểm tiên thiên của nó hạn chế con đường phát triển của nó. Thậm chí gã còn thầm nhớ kỹ, sau này phải nhắc nhở Tái Lôi, võ hồn cho cơ quan võ giáp chưa hẳn đã cần loại cao giai, nhưng nhất định phải là võ hồn thích hợp với chiến đấu.Nhất là những mảnh hồn tướng cổ đại là một lựa chọn không tồi, bọn chúng trọng sát phạt, ý chí kiên định.

Thế nhưng biểu hiện khả năng lãnh đạo cơ bản của Đường Thiên lại khiến Binh rất thưởng thức.Có thể cổ vũ và trợ giúp đội hữu, đó là một loại phẩm chất cực kỳ ưu tú. Đến ngay cả võ hồn nhỏ yếu như Lôi Tuyết cũng có thể phát huy ra sức chiến đấu không tầm thường.Tên gia hỏa này quả nhiên là một cơ quan võ giả trời sinh mà!

Vừa nghe thấy lời nói của Binh, thân thể Lôi Tuyết lập tức run một cái, còn Đường Thiên lại hung dữ nói: "Té nhào xuống? Grào, ngươi quá coi thường chúng ta rồi!Đến đây! Xem chúng ta đánh bại ngươi như thế nào này! Lôi Tuyết, cùng tiến lên!"

Ba động đầy bi tráng truyền tới từ Lôi Tuyết.Lại thêm một lần 'bạo hành' thê thảm làm người ta không lỡ nhìn bắt đầu.

Thời gian bảy ngày chớp mắt đã đi qua.

Tái Lôi cũng không chán nản quá lâu.Sau khi khóc lớn một trận, nàng đã không còn đau lòng như trước nữa.

Rầm rầm rầm!Tiếng đập cửa vang lên, Tái Lôi tức giận nói: "Người nào đó? Không có việc gì đừng tới phiền ta!"

"Tái Lôi, đến lúc tham gia thi đấu giao lưu rồi!" Đường Thiên nhắc nhở.

Lẽ nào Binh đổi chủ ý rồi sao? Ánh mắt Tái Lôi sáng ngời, nàng rời khỏi giường, mở cửa ra rồi hỏi: "Đại thúc tú-lơ-khơ quyết định tham gia sao?"

"Ách!" Đường Thiên lắc đầu, chỉ chỉ vào chính mình: "Là ta tham gia."

Vô cùng thất vọng, Tái Lôi tức giận nói: "Không đi!"Bộp!Thấy nàng định đem cửa đóng lại, Đường Thiên vô cùng khẩn trương, vội vàng vươn một tay ra ngăn cản rồi nói: "Này Tái Lôi, ngươi không mang chúng ta đi, chúng ta không biết đường đi!"

"Các ngươi tìm người nào thích đi ấy!" Tái Lôi quay đầu trở về giường, cả người vùi vào trong chăn: "Dù sao ta không đi."

"Vì sao ngươi lại không đi?" Đường Thiên không thể nào hiểu nổi: "Lẽ nào ngươi không muốn năm mươi ức sao?"

"Năm mươi ức..." Nghe thấy vậy trên mắt Tái Lôi lập tức nổi lên màn nước mắt, khóc không thành tiếng: "Oa oa, năm mươi ức không có!"Đường Thiên vừa nhìn bộ dáng Tái Lôi như vậy, nhất thời không biết nên bắt đâu từ đâu. Thế nhưng, nếu đã không biết phải nói như thế nào, vậy thì trực tiếp làm là xong. Đường Thiên lười chẳng muốn nói mấy lời vô dụng, trực tiếp một tay nắm lấy Tái Lôi khiêng lên vai rồi đi ra ngoài phòng.

Tái Lôi hét lên một tiếng, cho đến khi nàng phát hiện ra mình đang bị Đường Thiên khiêng ở trên vai liền giận tím mặt, liều mạng dẫy dụa trên vai Đường Thiên: "Thả ta xuống!Thả ta xuống!"

Đường Thiên làm như không hề nghe thấy, trực tiếp đi thẳng tới thươngkhố.

Binh đã chờ sẵn ở đó đợi xuất phát, mọi việc đã được chuẩn bị hoàn tất.

"Xuất phát!"

Đường Thiên khiêng Tái Lôi, đằng đằng sát khí đi ra ngoài cửa.

Thiên Tế giao lưu thi đấu là một cuộc giao lưu thi đấu rất nổi danh trong lĩnh vực cơ quan thuật, thông thường cứ hai năm nó lại được tổ chức mộtlần.

Cứ mỗi một lần tổ chức là giới cơ giới sư và cơ quan võ giáp của các chòm sao trên Thiên Lộ đều tập trung về đây. Nó là một trong những cuộc thi đầu quan trọng và uy quyền nhất trong lĩnh vực cơ quan.Hàng năm, ở chỗ này đều có thể trông thấy cơ quan thú mới nhất hiện nay,cơ quan võ giáp tiên tiến nhất, cơ quan võ giả cường hãn nhất, những cuộc đối kháng đầy hoa lệ và khốc liệt làm máu người ta phải sôi trào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Năm nay Thiên Tế giao lưu thi đấu là lần tổ chức thứ bốn mươi lăm. Tuy cách ngày khai mạc còn ba ngày, nhưng Mặc Thành đã kín người hết chỗ.Mặc Thành cũng không phải là loại thành nhỏ bé như thànhTam Hồn, mà nó là đại thành có thể dung nạp bốn nghìn bảy trăm vạn nhân khẩu.

Mặc dù hiện tại lĩnh vực cơ quan đã bị rơi xuống chỉ còn là một lĩnh vực nhỏ.Nhưng cho dù là như vậy, trong toàn bộ Thiên Lộ,những người yêu thích cơ quan cũng lên tới một con số kinh người.

Vừa bước chân đến tòa thành là có thể thấy dòng người đang đi trên đường đạt đến mức kinh khủng, liên tục qua lại không ngừng.

Đường Thiên đầy hiếu kỳ, hết nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Oa ngườiđông quá trờiluôn!""Không kiến thức!" Tái Lôi khinh bỉ hừ một tiếng.Suốt dọc đường nàng luôn dẫy dụa, tuy hiện tại nàng đã được thả xuống nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa tiêu hết, cho nên ngữ khí hiển nhiên là không tốt rồi: "Đừng có lộ ra cái vẻ ngạc nhiên trên mặt như thế chứ, thật mất mặt!"

Bỗng nhiên Binh dừng chân lại.

Đường Thiên lập tức cảnh giác,sát lại gần, hạ giọng nói: "Chuyện gì thế?"

"Bên trong thành này có dao động." Thanh âm của Binh hơi rung động: "Là nhằm vào hồn tướng."Đường Thiên ngưng thần quan sát, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.Quả nhiên hắn cảm giác được một loại dao động mờ ảo khi có khi không. Loại dao động này như một làn sương mù, nhưng lại có thể bao phủ một phạm vi cực lớn, không ngờ có thể bao phủ toàn bộ Mặc Thành.

"Có việc này sao?" Tái Lôi cả kinh.Vốn nàng tưởng Binh chỉ nói quá.Giao lưu thi đấu Thiên Tế đã tổ chức nhiều lần như vậy mà chưa từng nghe nói có gì nguy hiểm. Cho tới tận lúc này, nàng mới chính thức hiểu được lo lắng của Binh cũng là hợp lí.

Lập tức biểu hiện của nàng trở lên ngưng trọng hẳn: "Mặc Thành là nơiMặc gia đã kinh doanh qua vô số năm.Toàn bộ tòa thành quả xứng đáng với cái tên Cơ Quan thành.Không sai, xem ra ta đã sơ sót rồi."

"Mặc gia?" Đường Thiên rất kinh ngạc: "Rất lợi hại sao?"

"Ừm, phi thường lợi hại!" Tái Lôi trầm giọng nói: "Mặc gia là một cơ quan thế gia có lịch sử lâu đời.Đại khái là sau thời kì tam đại binh đoàn đến giờ, là một trong những cơ quan thế gia có lịch sử lâu đời nhất. Rốt cuộc trình độ cơ quan của Mặc gia đạt đến đâu, thì không ai biết được. Chỉ biết Mặc gia Mặc Lãnh là cơ quan đại sư cùng với Quan Chi Mặc được xưng là Nhị Mặc.""Oa, lợi hại như vậy!" Những cái khác thì Đường Thiên khó có thể hiểu được, nhưng đối với bốn chữ 'cơ quan đại sư' này thì có thể hiểu được.

"Ừm, thế nhưng Mặc gia luôn ít tiếng, rất hiếm khi nghe thấy có việc gì xấu xa về họ. Mặc gia thật sự rất thần bí, ngoại trừ giao lưu thi đấu Thiên Tế ra thì không hề có hành động nổi trội nào khác." Tái Lôi nói.

Binh đột nhiên hỏi: "Cơ quan võ giáp của Mặc gia ra sao?"

"Trình độ cũng bình thường thôi." Tái Lôi trầm ngâm nói: "Tuy ta chưa từng nhìn thấy cơ quan võ giáp cao cấp của bọn họ, nhưng những mặt hàng phổ thông của bọn họ cũng bình thường, không được tính là tiêntiến, mà cũng không phải là lạc hậu."

Dường như Binh nghĩ đến điều gì đó. Gã liếc mắt nhìn địa hình xung quanh, rất nhanh sau đó, ánh mắt của gã rơi lên một dãy núi chập trùng.Gã chỉ về phía đó rồi nói: "Ta sẽ đứng ở chỗ kia, nếu có tình huống nào đột nhiên phát sinh các ngươi cố gắng ra khỏi thành, ta sẽ đi tiếp ứng."

"Được!" Đường Thiên gật đầu.

Binh không nói lời thừa thãi, nhanh chóng biến mất.Khi Đường Thiên và Tái Lôi đang chuẩn bị vào thành, bỗng nhiên, ánh mắt Đường Thiên sáng ngời, hắn chỉ về một phía rồi nói: "Oa, con nhện kia thật xinh đẹp!"

Phương hướng mà ngón tay Đường Thiên chỉ có một gã nam tử đang ngồi trên một con nhện máy màu đỏ sậm. Con nhện đỏ này có thể hình khá lớn, vị nam tử ngồi trên mình nó tương đối vững vàng.Nó được tạo hình hết sức chân thật, hơn nữa kim loại toàn thân có màu đỏ thẩm sáng bóng, nhìn qua vô cùng huyễn lệ. Động tác của con nhện đỏ thẩm này vô cùng linh hoạt, tốc độ của mấy cái chân cũng rất nhanh."Đó là cơ quan thú." Tái Lôi lườm một cái, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút kinh ngạc, trình độ chế tác con nhện đỏ này cũng khá hoàn mỹ. Với trình độ hiện tại của Tái Lôi, có thể làm nàng khen một câu chế tác hoàn mỹ không dễ dàng chút nào.

"Con cơ quan thú thật xinh đẹp!" Đường Thiên gần như chảy cả nước miếng. Hỏa Liệt Điểu hắn đã đưa cho Lăng Húc, hơn nữa con nhện đỏ này trông mà ớn lạnh, thoạt nhìn có vẻ rất hung hãn.

Vị nam tử ngồi trên mình con nhện đỏ kia nghe thấy Đường Thiên tán dương, trong lòng liền cảm thấy có chút tự hào, sau đó liền chủ độngnói: "Hai vị, hạnh ngộ.Liệu có thể mời hai người cùng đồng hành không?"

Tái Lôi còn chưa mở miệng, thì bóng người bên cạnh nàng đã vọt qua.

"Được được!" Đường Thiên hăm hăm hở hở chạy về phía con nhện đỏ kia.

Còn Tái Lôi đành phải đi theo hắn.