Chiến Thần Bất Bại

Chương 225: Khoản tiền lớn




Đường Thiên dùng thẻ Quang Minh tìm được Tỉnh Hào đại ca.
Gã nhắn cho TỈnh Hào đại ca mình cần một số người có thể tin tưởng được, nguyện trả một khoảnth ù lao, hơn nữa báo lại vị trí của mình, cần tới trong vòng ba ngày.
Rất nhanh chóng, Tỉnh Hào hồi âm cho Đường Thiên nói Ngũ Quang vừa khéo ở gần đó, bảo Đường Thiên có thể liên lạc với Ngũ Quang.
Ngũ Quang ở gần đây, Đường Thiên phấn chấn hẳn lên.
Gã này làm tay sai tốt lắm!
๑๑۩۞۩๑๑
Ngũ Quang trong lòng âu sầu, tiền hết, điểm cống hiến cũng cạn.
Đi đâu tìm mối làm ăn đây? Đúng thật chán! Từ sau lần trước gặp được Đường Thiên, kiếm được một khoản từ con dê béo đó, một thời gian ngắn sau đó hắn sống rất tiêu dao, nhưng lại nhanh chóng trở lại cảnh túng quẫn.
“A a a ! Làm sao qua được hôm nay đây! Ai tới đưa tiền cho ta!”
Đột nhiên, thẻ Quang Minh sáng lên, có ai tới tìm mình?
Tâm thần kết nối cùng thẻ Quang Minh, thấy là Đường Thiên, tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên: “Tiểu Đường huynh đệ, có mối làm ăn gì giới thiệu cho Ngũ đại ca đi, Ngũ đại ca gần đây thừa sức quá...”
“Sao Ô Nha! À há! Ta đến ngay đây! À mà, ngươi ở đâu?”
“Ba ngày? Không cần không cần! Ta biết chỗ đó! Yên tâm, chỉ một ngày rưỡi là ta tới rồi!”
“Cần nhiều người hơn? Được thôi, ta cũng quen biết hai huynh đệ, cũng ở gần đây. Yên tâm, đều là cao thủ cấp Thiên Lộ, ta mà, không lừa ngươi đâu...”
“Còn chưa đủ, Tiểu Đường huynh đệ, ngươi đang làm khó ta đấy, chẳng lẽ ngươi định san phẳng kiếm thôn chòm sao Ô Nha... À... nói đùa thôi, không sao cả, chỉ cần huynh huynh đệ ngươi đưa tiền, có san phẳng kiếm thôn cũng chẳng sao... Được được, võ hội Quang Minh ta cái khác không có chứ võ giả có thực lực thì không thiếu!”
“Cấp Thiên Lộ hả? Bốn, ta còn có thể gọi được bốn ngươi! Cái gì, tất cả à? Tiểu Đường huynh đệ, giá tiền ngươi cũng biết đó... Tinh tệ? Tinh tệ cũng được, cái gì, năm ngày năm trăm vạn... xoạt!”
Ngũ Quang cũng hít một hơi lạnh.
Một người năm trăm vạn tinh tệ, năm ngày, chia đều ra mỗi ngày một trăm vạn!
Cho dù là võ giả cấp Thiên Lộ thì cáig iá này cũng đủ khiến người ta sôi sục rồi! Võ giả cấp Thiên Lộ cũng phải ăn cơm chứ, thẻ hồn tướng cũng là tiềnchuứ, tu luyện cũng cần đá ngôi sao chứ, tiền không lúc nào là đủ! Mỹ nhân sánh vai anh hùng, không cói tnh tệ anh hùng cũng chả có mỹ nhân!
Ngũ Quang hai mắt sáng rực, đằng đằng sát khí.
“Tuyệt đối không vấn đề! Ngươi là ông chủ, nói đi, chúng ta phải chém ai? Cho ta năm trăm vạn, năm ngày, ngươi bảo ta chém ai ta chém người đó! Đường tiểu huynh đệ cứ yên tâm, huynh đệ chúng ta vốn nổi tiếng là trọng danh dự!”
“Một ngày! Chỉ cần một ngày thôi! Chúng ta sẽ ôm đao xuất hiện trước mặt ngươi!”
Ngũ Quang dẫn theo thanh đao nát của mình, vỗ vỗ ngực, ánh mắt hiện sắc máu.
๑๑۩۞۩๑๑
“Giờ chúng ta cần thay đổ ikế hoạch mộtch út.” Ánh mắt Đường Thiên quét qua đám người: “Ngày mai sẽ có năm võ giả cấp Thiên Lộ tới đây hỗ trợ!”
Xoạt!
Tạ Thanh cũng hít một hơi lạnh, vang rền bên tai mọi người, đầu óc hắn như ong lên, nhưng ngay sau đó lại vô cùng sợ hãi, Đường đại nhâ nsẽ không... không định tấn công sao Ô Nha đấy chứ...
Năm võ giả cấp Thiên Lộ, lực lượng như vậy nếu đánh xuống không một ai, không một kiếm thôn nào có thể ngăn cản được. Muốn ngăn cản bước tiến của họ trừ phi là những kiếm thôn cường đại nhất liên minh vớin hau.
Lực lượng này quá cường đại!
Năm võ giả cấp Thiên Lộ cùng xuất hiện, ngay cả Manh Huyền lão nhân cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tạ Thanh hoảng sợ nhìn Đường Thiên, đầu óc trống rỗng, Đường đại nhân âm thầm tập trung năm võ giả cấp Thiên Lộ, vậy, vậy vậy ...
Lăng Húc sắc mặt kỳ quái nhìn Đường Thiên: “Ngươi giở trò quỷ gì vậy?”
Hạc mặc dù không mở miệng nhưng trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Chòm sao Thiên Hạc xuống dốc đã lâu, võ giả cấp Thiên Lộ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có điều một số gia tộc như của mẫu thân hắn có bối cảnh vô cùng thâm sâu, nhưng ngay cả như vậy năm võ giả cấp Thiên Lộ cũng là một lực lượng không nhỏ.
Binh và Ma Địch lại không ngạc nhiên, bọn họ đã sớm nhận được tin.
Có năm võ giả cấp Thiên Lộ, đối mặt với đại quân thạch sa thú như trường giang đại hải này, phần thắng của bọn họ cũng gia tăng nhiều. Có thể nói, có năm võ giả cấp Thiên Lộ gia nhập, chiến thắng của bọn họ như ván đã đóng thuyền.
“Trọng điểm kế hoạch của chúng ta là thạch sa thú!’
Đường Thiên cảm nhận sâu sắc câu nói người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Giờ gã chỉ hận tại sao bầy thạch sa thú này lại ít tới vậy!
“Thạch sa thú?”
Ánh mắt mọi người ngạc nhiên nhìn Đường Thiên, thạch sa thú...
“Đúng, là thạch sa thú! Nói đúng hơn là Ô Nha Kim!” Đường Thiên không lảng tránh Tạ Thanh, đáp thẳng: “Năm ngày này trọng điểm của chúng ta chính là Ô Nha Kim! Chúng ta cần dùng thời gian ngắn nhất kiếm thật nhiều Ô Nha Kim!”
“Vì sao lại là năm ngày?” Hạc đột nhiên hỏi.
“Vì ta chỉ thuê năm người này năm ngày, mỗi người mỗi ngày một trăm vạn tinh tệ!” Đường Thiên thẳng thắn đáp.
Mọi người bị khoản chi lớn này của Đường Thiên làm ngây ra như phỗng, năm ngày, mỗi người mỗi ngày một trăm vạn tinh tệ, năm người, hai mươi lăm triệu tinh tệ...
Tạ Thanh không phải là ngạc nhiên nữa mà là hoàn toàn chấn động, toàn thân run lên lẩy bẩy. Thử nghĩ xem, kiếm thôn của mình một tháng mới kiếm được một ngàn năm trăm tinh tệ đã thỏa mãn rồi. Bọn họ kiếm tới cả vạn tháng cũng mới chỉ mười lăm triệu tinh tệ...
Sắc mặt Tạ Thanh trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, nếu Đường Thiên đã lấy ra hai mươi lăm triệu tinh tệ, vậy toan tíng của gã chắc chắn không chỉ hai lăm triệu tinh tệ! Đến lúc này nếu hắn còn không hiểu giá trị của Ô Nha Kim, vậy chỉ do hắn qua ngu xuẩn.
Nhưng, trong lòng hắn không dám nảy sinh chút tạp niệm nào, trừ ân tình ra, Đường Thiên còn thể hiện thực lực quá mức kinh khủng. Chỉ cần một ngón tay thôi, Tạ Thị kiếm thôn cũng tan thành tro bụi.
“Thời gian là tiền bạc.”
Câu nói này Đường Thiên cũng thấm nhuần, ánh mắt gã đỏ rực, vắt hết đầ uóc thảo luận phương pháp xử lý với Binh và Ma Địch.
“Chúng ta phải dùng thời gian ngắn nhất tiêu diệ tbầy thạch sa thú. Biện pháp tốt nhất là giết chết thạch sa thú vương sau đó cuốn lấy hoặc đánh lui Manh Huyền lão nhân. Địch đại thúc dùng âm võ kỹ khiến đám thạch sa thú này tự giết lẫn nhau. Tạ Thanh mang theo một số người đềp hòng thạch sa thú chạy trốn. Ngươi nên mang theo cả thôn dân, tới lúc đó thu thập Ô Nha Kim có thể tiết kiệm được thời gian!”
Tạ Thanh vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Đường Thiên nói tiếp: “Sau đó chúng ta cần chia quân ra, một nhóm đi thu mua Ô Nha Kim từ các thương đội, động tác phải thật nhanh chóng, để lâu bọn họ chắc chắn sẽ không chịu bán nữa. Hạc và Tạ Thanh đi là mchuyện này!”
Hạc bình tĩnh gật đầu: “Được!”
Tạ Thanh đáp lời: “Đến lúc đó ta gọi mấy người đán tin, cùng lúc tới thu mua ở chỗ các thương gia.”
Đường Thiên dứt khoát đưa hai mươi lăm triệu còn lại cho hai người: “Dùng hết sức thu mua.”
Đường Thiên nhận tấm thẻ tinh tệ, hai tay tun run, sắc mặt căng thẳng.
Hạc vẫn rất bình tĩnh.
Lăng Húc không hiịn nổi: “Vậy còn ta? Ta thì sao?”
“Ngươi đương nhiên đi theo ta!” Đường Thiên vẻ mặt đươgn nhiên.
“Vậy chúng ta làm gì?” Lăng Húc không kiên nhẫn hỏi.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Đường Thiên lại lộ vẻ đắc ý: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, mai bọn họ sẽ tới, phấn chấn lên nào!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên trở lại sau cánh cửa ánh sáng.
Binh gọi Đường Thiên lại: “Nhân dịp này ngươi tu luyện Huyết Trùng Thuẫn một chút đi.”
“Chỉ có một ngày, tu luyện có ích lợi gì?” Sắc mặt Đường Thiên khó hiểu.
“Giờ thì không tác dụng gì nhưng rất hữu dụng trong trận chiến ngày mai.” Binh lập tức giải thích: “Với thực lực của ngươi hiện tại, muốn giết thạch sa thú vương cũng không dễ dàng.”
Đường Thiên nhớ lại trận chiến cùng thạch sa thú vương hôm đó, gật đầu: “Không sai, nó cũng rất khó đối phó.”
“Nếu ngươi lập tức bộc phát lực lượng gấp ba bình thường, có thể giết chết nó không?” Binh hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Đường Thiên lập tức hiểu ra: “Có điều ta không biết dùng thuẫn!”
Gương mặt tú lơ khơ của Binh lộ vẻ đắc ý: “Thay đổi chiến thuật là chuyện tối kỵ, có điều ngày mai lại không sao cả. Ngươi chỉ cần thuần thục một chút, đám thạch sa thú bình thường ngươi có thể phòng ngự được. Nếu ngươi kiên trì thêm, lực bộc phát của ngươi cũng đủ để giết chết thạch sa thú vương. Trước kia đám người của binh đoàn Xà Phu thường xuyên làm vậy! Đám bỉ ổi đó chiêu gì cũng nghĩ ra được! Không phải người định nắm chắc thời gian sao? Đây là cách tốt nhất!”
Đường Thiên thấy có lý bèn đáp: “Vậy thử một chút!”
Dứt lời, gã lấy Huyết Trùng Thuẫn ra, làm tư thế đón đỡ, nói với Binh: “Ngươi tới thử chút xem!”
“Ta?” Binh thản nhiên hỏi.
“Phải, ta thử xem món đồ này có thần diệu như ngươi nói không!” Đường Thiên đáp lời: “Tới đây nào, dùng chút sức thử đi!”
“Dùng chút sức?” Binh không nói hai lời gọi Thiên Không Hổ ra, híp mắt lại đáp: “Ta thích dùng nhiều sức cơ!”
Tiến vào Thiên Không Hổ, Binh làm vài động tác thư giãn, thân hình lại đột nhiên biến mất.
Ầm!
Một bóng cước mơ hồ chợt hiện ra trước Huyết Trùng Thuẫn. Không khí trước Huyết Trùng Thuẫn đột nhiê noổ tung, khí lãng hình tròn đột nhiên bùng lên ngoài mặt thuẫn, kim loại màu lam đánh thẳng lên tấm thuẫn!
Đường Thiên chỉ cảm thấy mình như bị một con dã thú va phải, thân thể như bao cát bắn thẳng ra phía ngoài.
Bay vèo qua không trung bảy tám trượng, rơi xuống đất như bao cát.
“Thế nào? Thoải mái không !” Tiếng hỏi âm hiểm của Binh vang lên trên đầu.
Đường Thiên dùng sức gắng gượng bò từ dưới dất lên, sắc mặt gã vô cùng bực tức, hung hăng lườm Thiên Không Hổ.
Tên khốn này!
Đường Thiên lúc lắc cánh tay, vẻ mặt khinh thường: “Ta nhổ vào, có chút sức thế thôi mà đòi thoải mái? Thoải cái gì mà mái? Ông chú, chú già lắm rồi, lấy đâu ra sức! Ta còn tưởng cước này của ngươi đá chết được một con bò cơ! Hóa ra cũng chỉ thế thôi!”
“Vậy thêm chút lực nữa nhé?” Binh hỏi ngược lại.
“Tới đây!” Đường Thiên càng bướng bỉnh, trầm hông xuống, không tin rằng mình không cản được cước này.
Thân hình Binh chợt biến mất trong tầm mắt Đường Thiên.
Thậ tnhanh chóng!
Đường Thiên bỗng bắt được mộthuư ảnh màu xanh rất nhạt bên trái, con ngươi gã mở to.
Bắt được ngươi rồi!