Chiến Thần Bất Bại

Chương 2244




Thế là lão khoát tay với ông Tần nói: “Đi thôi nhưng cố gắng đừng xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn. Tôi đoán chắc chắn cường giả ngoài lãnh thổ sẽ quay về trong mười ngày nữa”.

 

“Trước đó, Thiên Sơn chúng ta đừng xảy ra chuyện không vui với Tiêu Chính Văn, mượn tay cường giả ngoài lãnh thổ tiêu diệt cậu ta mới là kế thượng sách”.

Ông Tần gật đầu nói: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

 

Nói xong, ông Tần vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

 

Mấy tiếng sau, ông Tần và Trương Tử Trần cũng đã đến trước cửa dinh thự Tiêu.

 

Không để ông Tần lên tiếng, Trương Tử Trần bước đến trước nói với đệ tử Thiên Kiếm Tông đứng trước cửa: “Đi thông báo với Tiêu Chính Văn lập tức ra đây đón! Nói là có Trương Tử Trần – đệ tử chân truyền của Từ Thiên Thuật ngoài lãnh thổ đang đợi”.

 

Đệ tử của Từ Thiên Thuật?

 

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông ở ngoài cửa nghe thế vội vàng chạy vào dinh thự.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng vừa về đến Giang Trung, bảo Long Ngao và Long Nguyệt ở lại trong trụ sở chính, đóng cửa tập trung tu luyện.

 

Đồng thời anh lại đưa một bản lĩnh hội mấy ngày nay của mình cho Độ Thiên Chân Nhân, bảo cụ ta cứ bế quan lĩnh ngộ trong phòng dưới tầng hầm theo đúng nội dung trong đó.

 

Làm hết tất cả mọi chuyện, Tiêu Chính Văn rót tách trà vừa thưởng thức vừa suy nghĩ đến việc nên làm thế nào sau khi cường giả ngoài lãnh thổ về.

 

Đúng lúc này hai đệ tử Thiên Kiếm Tông nhanh chân vào chạy phòng khách, nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, bên ngoài có hai người đến, một trong đó nói mình là đệ tử của Từ Thiên Thuật bảo anh ra ngoài nghênh đón”.

 

Đệ tử của Từ Thiên Thuật?

 

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, cười khẩy rồi phất tay với hai đệ tử Thiên Kiếm Tông: “Tôi biết rồi, nói họ cứ đợi ngoài cửa, tôi đang có việc không tiện ra đón”.

 

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông không dám hỏi nhiều, xoay người ra ngoài nói với Trương Tử Trần và ông Tần: “Anh Tiêu nói hai vị cứ đợi một lát”.

 

Nghe thế Trương Tử Trần nở nụ cười đấy đắc ý.

 

Vua Bắc Lương thì thế nào?

 

Tiêu Chính Văn thì đã sao?

 

Còn chẳng phải đích thân ra đón mình đó sao?

 

So sánh với cường giả ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn quả thật cực kỳ nhỏ bé, không đáng để nhắc đến.

 

Nhưng chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn đâu, sắc mặt Trương Tử Trần cũng trở nên khó coi.

 

Lão xoay người nói với hai đệ tử Thiên Kiếm Tông: “Tiêu Chính Văn đâu? Sao vẫn chưa ra đón?”

 

Một đệ tử Thiên Kiếm Tông trong đó cười nhạt đáp: “Ờ thì… Anh Tiêu không nói ra đón hai vị, chỉ nói là hai vị đứng đợi”.

 

“Bây giờ anh Tiêu đang có việc gấp, không tiện gặp hai vị”.

 

Cái gì?

 

Nghe nói thế, không chỉ sắc mặt của Trương Tử Trần trở nên cực kỳ khó coi mà mặt ông Tần cũng lập tức đỏ bừng vì tức giận.

 

“Tiêu Chính Văn to gan! Cậu dám…”

Không để ông Tần nói hết câu, Trương Tử Trần đã sải bước xông vào.