Chiến Thần Bất Bại

Chương 223: Huyết Trùng Thuẫn




 “Ngươi đưa nó cho ta xem nào.” Giọng Binh bỗng trầm trầm.
Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu, vội vàng đưa tấm chắn trong tay cho Binh. Binh cúi đầu vuốt ve tấm chắt, tấm chắn dẫu trải qua vô số năm tháng nhưng xem ra chỉ bị chút bụi phủ, tiện tay phất lớp bụi đi, ánh sáng trên tấm chắn càng thêm nhu hòa, mang theo màu náu nhàn nhạt. Trên thân tấm chắn cũng không có hoa văn gì lạ, mộc mạc vô cùng.
“Bí bảo chòm sao Thuẫn Bài?” Ma Địch hơi tò mò.
Gần như tất cả các bí bảo loại tấm chắn đều xuất thân từ chòm sao Thuẫn Bài, đây là chòm sao sản xuất bí bảo tấm chắn nhiều nhất.
“Không.” Giọng Binh vẫn trầm trầm: “Đây là tử địch năm xưa của chúng ta, Huyết Trùng Thuẫn của binh đoàn Xà Phu.”
Ma Địch biến sắc: “Binh đoàn Xà Phu, một trong tam đại binh đoàn?”
“Ừ.” Cảm xúc của Binh sa sút, miễn cưỡng cười nói: “Đây là một trong những thứ chung ta căm ghét nhất, tiếc rằng hiện tại sợ ít người biết tới. Đồ tốt thế này lại xen lẫn trong đống rác, thật... thật...”
Giọng nói của hắn đầy những cảm khái thổn thức. Thời đại bọn họ đã trôi xa, rất xa. Thần binh năm đó phủ đầy tro bụi, không ai nhận ra.
“Huyết Trùng Thuẫn này lợi hại lắm à?” Đường Thiên bu lại.
Binh nói đây là một trong những thứ bọn họ căm ghét nhất thời đó. Có thể được Binh đánh giá cao như vậy chắc chắn không phải vật phàm. Điều này Đường Thiên vẫn hiểu.
“Phải xem trên tay ai nữa.” Binh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, đột nhiên cười nói: “Có điều lại rất thích hợp với ngươi. Huyết Trùng Thuẫn cần có lực lượng cường đại, có thể đem sức đánhc ủa đốn phương tán ra hòa vào huyết nhục bản thân. Thân thể ngươi sẽ như tấm bọt biển ẩn chứa lực lượng kẻ địch, chỉ cần lực lượng mà người cất giữ đạt tới một mức nhất định, ngươi có thể bùng phát lực lượng gấp vài lần lực lượng thân thể ngươi!”
Đường Thiên và Ma Địch nghe vậy trợn tròn hai mắt, lần đầu tiên bọn họ nghe thấy thứ bí bảo như vậy.
“Cho nên ngươi cũng hiểu thứ này đáng ghét thế nào rồi đấy.” Binh bật cười: “Nhất là đám người của binh đoàn Xà Phu, im lặng không nói một lời, chỉ chống cự đòn tấn công của ngươi, thật sự rất nguy hiểm. Lúc đó chúng ta còn lưu truyền kinh nghiệm, giao chiến với Đao Thuẫn Binh của binh đoàn Xà Phu, nếu không giải quyết được đối phương trong vòng mười chiêu, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm. Nếu hai mươi chiêu còn chưa phá được phòng ngự của hắn, vậy chạy ngay!”
“Chạy?” Đường Thiên ngẩn người: “Chạy trốn á?”
“Đúng vậy!” Binh gật đầu.
Đường Thiên như nghe thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Các ngươi mà cũng chạy trốn? Các ngươi không tử chiến sao?”
“Sao lại như vậy được?” Binh cười ha hả: “Đâu phải trận chiến nào cũng là chiến tranh cỡ lớn. Ngươi khó lòng hiểu nổi chiến tranh vào thời chúng ta nhiều cỡ nào. Một tháng đánh hai mươi ngày là chuyện bình thường. Nếu trận nào cũng tử chiến không lùi, vậy đúng là chết sạch cả nút. Trong thời đại lửa chiến tranh khắp nơi như vậy, sống sót mới là nguyên tắc căn bản nhất.”
Đường Thiên suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.
Binh tiếp tục nói: “Đao Thuẫn Binh của binh đoàn Xà Phu như một quả bóng. Mỗi khi họ nhận một đòn tấn công của đối phương cũng như thổi một khối khí vào trong quả cầu. Bị tấn công càng nhiều, không khí tích lũy trong cơ thể họ cũng càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng càng lúc càng nguy hiểm. Lúc nào bọn họ cũng có thể cho ngươi một đòn trí mạng, lực lượng bộc phát đó vô cùng đáng sợ. Chiêu này của bọn họ đã tiêu diệt rất nhiều võ giả thực lực cường đại hơn họ. Ngươi biết khi đó chúng ta đã đặt biệt danh gì cho họ không?”
“Biệt danh gì?” Đường Thiên bật thốtl ên.
“Khí Bạo Cầu!” Binh mỉm cười hồi tưởng: “Bọn họ hiểu rất rõ ưu thế của mình cho nên bọn họ ăn mặc rát dày, hình thể thấp và thổ áp. Hạ bàn của họ rất vững chắc, kể cả khi chúng ta khống chế giáp máy đánh vào bọn họ vẫn có thể bất động. Bọn họ chẳng khác nào cục sắt, vừa nát vừa nặng.”
Trong đầu Đường Thiên hiện lên một đám cầu sát ục ịch cường tráng, rậm rạp khắp chiến trường, lập tức xấu hổ không thôi.
“Vậy bọn họ chỉ dựa vào chiêu đó thôi sao?” Đường Thiên không khỏi hỏi lại.
“Một chiêu là đủ rồi.” Binh cười lạnh: “Khả năng thủ bằng tấm chắn của họ thiên hạ vô song. Nói hắt nước không lọt cũng không hề khoa trương. Bọn họ được gọ là Đao Thuẫn Binh, đao trong tay họ có ha tác dụng. Một tác dụng chính là phòng thủ, bọn họ phát triên theo hướng Đao Phòng Lưu. Rất khó tưởng tượng đúng không? Đao Phòng Lưu cực kỳ đáng ghét, chẳng khác nào con ruồi vo ve. Một tác dụng khác là tấn công khi bộc phát lực lượng. Chiêu thức tấn công của bọn họ thường cực kỳ đơn giản, thông thường chỉ khoảng một hai chiêu. Nhưng một hai chiêu này đã được tôi luyện cực kỳ thuần thục, uy lực cực mạnh, thêm vào lực lượng bộc phát kia, uy lực đó, chậc, thật khiến người ta hoài niệm! Ánh đao của Đao Thuẫn Binh không như cái vẻ hào nhoáng bên ngoài của tên Thiên Bộc Đao Ngũ Quang kia. Còn có kẻ âm hiểm hơn, sát chiêu không dùng đao mà dùng thuẫn, sau này phát triển thành Thuẫn Kích Lưu, còn hèn mọn bỉ ổi hơn. Ta từng gặp một kẻ cực kỳ âm hiểm. Ta luôn đề phòng đao trên tay hắn, kết quả hắn đột nhiên dùng thuẫn cho ta một vố. Có điều sau này dùng nhiều lừa nhiều, người ta cũng chẳng mắc lừa nữa.”
Đường Thiên bị hình dung này của Binh làm cho sởn gai ốc.
Ma Địch khen ngợi: “Không ngờ thời xưa lại phong phú đa dạng như vậy. Đao vốn chủ công lại không công mà thủ, thuẫn vốn chủ thủ mà không thủ lại công. Tạo hẳn một con đường ngược với thiên hạ, thần kỳ, thật thần kỳ!”
Đường Thiên nhìn Huyết Trùng Thuẫn trên tay, vô cùng hứng thú.
“Yêu cầu cơ bản đầu tiên của Đao Thuẫn Binh là cường tráng, thần lực trời sinh, cũng là yêu cầu cần thiết nhất. Tiểu Đường Đường cùng tên ruồi trâu kia đều rất phù hợp.”
Đường Thiên liếc mắt sang ngọn núi nhỏ, lập tức phản ứng lại: “Tạm bỏ Huyết Trùng Thuẫn qua một bên, mau nhìn giúp ta xem còn thứ gì đáng tiền không?”
Binh do dự nhìn qua núi rác, vẻ mặt lúc muốn lúc không.
Ngược lại, Ma Địch thản nhiên bước tới, bắt đầu phân loại.
Trọng điểm của Đường Thiên là những bảo bối lấp lánh ánh sáng, nhìn ánh sáng vậy chắc chắn là bảo bối.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã moi một đóng lập lòe ánh sáng ra: “Mau xem thử đốngười bảo bối này.”
Ma Địch nhìn đống đồ sáng lấp lóa trước mặt, cười lên ha hả.
Đường Thiên vẻ mặt tò mò: “Sao thế?”
Ma Địch dẫu sao cũng là hồn tướng có gia giáo, nhanh chóng thu lại nụ cười: “Những thứ này không phải bí bảo mà là một số vật quý của quý tộc. Mấy thứ đồ này cực kỳ đặc biệt, xem ra đối tượng mà ngươi cướp lai lịch không đơn giản.”
“Giá bao tiền?” Đường Thiên hỏi rất trực tiếp.
“Tiền?” Ma Địch ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng phản ứng lại, không nhịn nổi cười tiếp: “Nói đắt thì đắt, nói rẻ thì rẻ. Những thứ này là vật báu vô giá với các quý tộc. Ngươi nhìn bộ lễ phục màu đen này, nó dùng lông nhung thiên nga thượng đẳng nhất, cực kỳ quý giá. Bất cứ đệ tử quý tộc nào thấy nó tim cũng loạn nhịp. Ngươi lại nhìn viên bảo thạch này đi, phẩn chất tương đương thượng đẳng, màu hồng hiếm thấy, lại cực kỳ tinh khiết. Khi ngươi tham gia bất cứ bữa tiệc nào ngươi cũng sẽ trở thành tâm điểm toàn trường, vô số mỹ nữ sẽ vây quanh bên ngươi, bao nhiêu người chống cự nổi sức hấp dẫn này?”
“Vậy là đồ tốt rồi!” Đường Thiên vẫn không hiểu: “Sao ngươi bảo rẻ thì cũng rẻ?”
Ma Địch giải thích: “Vì đây là đồ chuyên dụng của quý tộc, không, nói đúng hơn là đồ mà đại qusy tộc mới có thể dùng. Những thứ này thường đều có lai lịch, rất dễ dàng tra xét, khó lòng bán được. Ngươi không hiểu giới quý tộc, tiểu quý tộc không e ngại gì của trộm cướp, thậm chí bọn họ cố tình mua sắm đồ trộm cướp, dẫu sao giá cũng rẻ. Nhưng đại quý tộc chân chính lại là một đám người thích sạch sẽ, tuyệt đối không chấp nhận những món đồ lai lịch không rõ ràng. Nếu vì chuyện này mà thành trò cười cho mọi người, bọn họ thà chết còn hơn.”
“Nói cách khác, mấy thứ này không đáng giá?” Giọng điệu Đường Thiên lộ vẻ chán nản.
“Với ngươi, thật sự không đáng tiền.” Ma Địch trả lời thẳng thắn thành thật.
“Tên khốn! Tên khốn kiếp! Tên công tử trăng hoa!” Đường Thiên giận tới mức chửi ầm lên: “Cả ngày cưa gái! Thế gia cái chó gì, vào tay thứ rác rưởi đó sớm muộn gì cũng đi đời!”
Ma Địch trợn mắt nhìn, cái gã này chẳng lẽ không có chút giác ngộ nào của kẻ cướp hay sao? Những thứ này là cướp được, gã còn mắng người bị cướp mang đồ không đủ tốt nữa.
Đường Thiên chửi rủa một hồi, quay sang Binh, Binh nhún vai: “Có không ít thẻ hồn tướng nhưng chẳng có cái nào tốt. Ta cảm thấy thu hoạch duy nhất chắc chỉ có Huyết Trùng Thuẫn.”
Đường Thiên mặt lúc tím lúc xanh lúc đỏ, bất cứ ai cho rằng mình cướp được một kho báu, kết quả lại phát hiện là một đống đồng nát sắt vụn, thế nào chẳng giận tới thổ huyết.
Nhưng hắn cũng miễn cưỡng cười gượng: “Ha ha, ít ra cũng có mười lăm triệu tinh tệ!”
Dứt lời tức giận bước vào Võ Thần Điện, tìm Sylar.
Đường phố thành Tam Hồn vô cùng bình tĩnh, đám người kia vẫn còn ở sao Phong Lâm. Chỉ có một cửa sao duy nhất đi thông từ thành Tam Hồn tới sao Phong Lâm, đám người đó chắc chắn không thể tưởng tượng nổi Đường Thiên đã trở lại thành Tam Hồn.
Từ từ hưởng thụ phong cảnh sao Phong Lâm đi!
Đường Thiên đương đương đắc ý bước vào cửa hàng Sylar, Sylar thấy Đường Thiên, hai mắt bừng sáng, bước nhanh tới, không kiềm nổi khoe ngay: “Hôm nay được vụ làm ăn lớn này.”
“Bán giáp máy được hai mươi triệu đúng không?” Đường Thiên nhíu mày, lặng lẽ nói: “Lúc ấy ta cũng có mặt.”
Gã hạ giọng kể lại thu hoạch của mình. Đương nhiên không quên bốc phét một phen, Đường thiếu niên oai hùng bất phàm, quyết đoán, đa mưu túc trí, vân vân.
Có điều khi Sylar nghe Đường Thiên nhặt được một đống đồ xa xỉ của quý tộc, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của gã, nàng cũng phải cười nghiêng ngả.
Đường Thiên lập tức lấy Sơ Tuyết ra, vô cùng đắc ý: “Ha ha, ngươi xem này, ta cướp cả nó về rồi.”
Sylar cười lăn cười bò một hồi, một lúc lâu sau mới nín được một chút, hơi trước không nối hơi sau: “Cái này giá gốc chỉ có một triệu hai! Ta cố tình làm thịt hắn đấy! Ngươi cầm nó về đây làm gì? Chẳng lẽ ta còn bày bán được sao? Ta đã lừa hắn một lần, không thể bán nó nữa rồi, ngươi còn cướp nó về, ha ha ha...”
Nụ cười của Đường Thiên cứng lại trên mặt.