Chiến Thần Bất Bại

Chương 214: Bùng lên nào, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!




Phía sau cánh cổng ánh sáng, thân hình Quỷ Trảo đã mờ nhạt, lơ lửng giữa không trung.
Hắn kinh ngạc nghe tiếng gào của Đường Thiên,s au đó lại nhìn Hỏa Liêm Thủ Sáo của Đường Thiên, nhìn ánh sáng chói mắt trong tay gã, nhìn Đường Thiên như ngọn lửa bắn lên, đón lấy ánh đen từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng chói mắt tách khỏi mười ngón tay Đường Thiên, mười điểm sáng chói mắt như mười ngôi sao.
Đó là... Hỏa Liêm Quỷ Trảo ư...
Quỷ Trảo kinh ngạc quan sát.
Thời gian như đông kết lại, những ngôi sao lóe sáng bắn ra đó mạnh mẽ hơn so với tia lửa ma sát với không khí nhiều, cho dù cách rất xa hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức kinh người từ những tia lửa bắn khỏi đầu ngón tay Đường Thiên.
Mạnh... mạnh hơn nhiều...
Hóa ra... thiêu đốt chân lực mới là cách sử dụng thật sự của Hỏa Liêm Quỷ Trảo...!
Đây mới thực là Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Đường Thiên, làm tốt lắm.
Khóe miệng Quỷ Trảo đột nhiên nhếch lên thành nụ cười khô khốc, tiếng cười nhanh chóng lan tràn, cuối cùng hóa thành tiếng cười lớn.
“Ha ha ha ha!
Hắn đột nhiên ngưng cười, ngón khô gầy như sắt xiết chặt thành quyền, khuôn mặt đờ đẫn vui mừng từ tận đấy lòng, hắn quay sang cánh cổng ánh sáng, khen ngợi: “Đường Thiên, làm tốt lắm!”
Hắn như tỏa ra ánh sáng tân sinh, vẻ đờ đẫn chán nản trên khuôn mặt đã biến mất, nếp nhăn giãn ra, cái lưng gầy cũng thẳng dậy.
Thiếu niên ta đã thấy...
Thiếu niên vĩ đại như thần, cám ơn ngươi!
Thiếu niên, thật sự cám ơn ngươi...
Gương mặt khô gầy của Quỷ Trảo mỉm cười ôn hòa, tất cả khúc mắc chấp niệm đều đã biến mất. Trong lòng hắn chỉ còn thỏa mãn và thoải mái không gì sánh nổi.
Thiếu niên, sau này ta không thể kề vai chiến đấu cùng ngươi được nữa rồi.
Nhưng, xin đừng đau thương, hồn phách khiếm khuyết của ta đã vô cùng thoải mái.
Thiếu niên, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi.
Xin hãy nhận lấy món quà cuối cùng của ta.
Mặc dù võ hồn ta đã ảm đạm không còn ánh sáng, mặc dù chấp niệm ta đã tiêu tán, mặc dù ta sẽ lập tức hóa thành làn sương êm dịu, mặc dù ta đã lại được giải thoát, bước vào luân hồi sinh mệnh.
Nhưng thiếu niên, trước khi tiêu tán, xin hãy nhận lấy chút lực lượng cuối cùng của ta.
Trong tiếng rống giận dữ của Đường Thiên, trong ánh sángc hói mắt của Hỏa Liêm Thủ Sáo, trong uy thế kinh người của Hỏa Nha Trát Đao, Quỷ Trảo bình tĩnh bước tới cánh cổng ánh sáng.
Phía sau cánh cổnga nsh sáng, từng tấm thẻ màu vàng xếp đặt chỉnh tề.
Thiểm Quyền, Tiểu Băng Quyền, Đàm Thối, Tuyền Qua Tán Thủ...
Mỗi loại võ kỹ Đường Thiên tập luyện, lĩnh ngộ ra sát chiêu đều hóa thành một tấm thẻ màu vàng ở sau cánh cổng ánh sáng. Hôm nay số lượng thẻ sau cánh cổng đã không ít.
Nhưng điểm duy nhất khiến người ta tiếc nuối là những võ kỹ này không cái nào là võ kỹ cực hạn.
Ánh mắt Quỷ Trảo đưa tới Hỏa Liêm Quỷ Trảo vừa hiện lên. Binhtừng nói sau cánh cổng ánh sáng trước kia là bức tường võ kỹ, võ kỹ của toàn bộ kinh đoàn đều ở đây. Song hiện tại những võ kỹ này đều đã biến mất. Đây cũng là lý do vì sao hắn không thể dạy võ kỹ cho Đường Thiên, đành khai triển, mở rộng các bài tập tu luyện.
Binh còn nói tới một tác dụng khác ở sau cánh công ánh sáng, suy diễn võ kỹ.
Năm đó, trên bức tường võ kxy phủ kín các loại võ kỹ, các loại võ kỹ khác nhau dung hợp, tạo thành rất nhiều loại võ kỹ mới. Nhưng loại dung hợp này cần có võ hồn.
Nhìn bức tường võ kỹ phía sau cánh cổng ánh sáng, Quỷ Trảo giơ tay lên, chạm vào tấm thẻ Hỏa Liêm Quỷ Trảo.
Thân hình mỏng manh của Quỷ Trảo sáng lên, ánh sáng từ đàu ngón tay hắn chui vào tấm thẻ Hỏa Liêm Quỷ Trảo.
Trong ánh sáng đó, thân hình Quỷ Trảo nhanh chóng mờ nhạt, càng lúc càng mỏng manh.
Quỷ Trảo đột nhiên lộ vẻ không nỡ, hắn đột nhiên hét lên: “Thiếu niên vĩ đại như thần, phải cố gắng lên...”
Thân hình Quỷ Trảo dùng tốc độ mắt thườngt hấy được hóa thành mờ nhạt, cuối cùng trở thành hư vô.
Phía sau cánh cổng ánh sáng không còn một bóng người.
Trên bức tường ánh sáng, tấm thể Hỏa Liêm Quỷ Trảo bỗng nheièu thêm một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
“Thiếu niên vĩ đại như thần, phải cố gắng lên...”
Dư âm lượn lờ phiêu đãng giữa không trung.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên trợn to mắt, tiếng gió gào lên bên tai gã, trong mắt gã chỉ có ánh Hỏa Nha Trát Đao từ trên trời giáng xuống!
Chân lực mãnh liệt bùng cháy trên đầu ngón tay, Hạc chân lực lưu chuyển tới mức tận cùng, truyền tới năm ngón tay. Mỗi ngón tay đều bao phủ bởi một quầng sáng đỏ rực.
Mỗi điểm đỏ như một ngôi sao, mười ngón giang ra như mười ngôi sao.
Chân lực không ngừng truyền vào quầng sáng, không ngừng thiêu đốt kịch liệt.
Không được!
Vẫn chưa đủ!
Khuôn mặt Đường Thiên hung ác dữ tợn, ánh mắt trợn trừng phủ kín tơ máu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Nhất định phải để Quỷ Trảo thấy!
Thấy ánh hào quang của Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Nhất định!
Đường Thiên như con dã thú gào thét, chân lực toàn thân điên cuồng rót vào mười đầu ngón tay, gã đã hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này sẽ ảnh hưởng gì tới thân thể.
Chân lực, chân lực, tất cả chân lực!
Không đủ, còn chưa đủ!
Đột nhiên, con ngươi Đường Thiên co rụt lại, chân lực trong cơ thể ngay lúc này lại không còn chút nào!
Vừa giận mình, Đường Thiên vừa nổi giận!
Không!
Gã càng điên cuồng phát động 【 Hạc Khí Quyết 】, chân lực, hắn cần chân lực!
Song linh mạch khô cạn không còn chút chân lực nào.
Hỏa Nha Trát Đao càng ngày càng gần, trong lòng Đường Thiên càngt hêm tuyệt vọng, gã biết chiêu này chắc chắn đánh bại được đối phương, song điều kiện tiên quyết là có đủ chân lực!
Càng nhiều chân lực thiêu đốt, chiêu này sẽ càng mạnh!
Đường Thiên cắn chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn lưỡi đao đen càng ngày càng gần, khuôn mặt không hề lùi bước, ra sức thúc dục 【 Hạc Khí Quyết 】!
Trong một góc nhỏ bị người ta quên lãng của Thủy Bình Võ Quỹ, một con hạc nhỏ bằng đồng đột nhiên tỏa ra ánh sáng mênh mông. Là con hạc bằng đồng nhỏ mà Đường Thiên lấy được ở thành Tam Hồn.
Con hạc đồng hóa thành một luồng sáng xanh chui vào cơ thể Đường Thiên.
Đường Thiên như bị mũi tên bắn trúng, thân thể cứng đờ, con ngươi giãn to, đây là...
Chân lực bài sơn đảo hải đột nhiên bộc phát từ đan điền, như cơn hồng thủy vỡ đê, nhanh chóng dâng lên dọc theo kinh mạch gã.
Kinh mạch như dòng sông từng cạn khô.
Cơn lũ chân lực dọc theo lòng sông khô cạn này, ầm ầm tiến lên, thế không thể ngăn. Đường Thiên không kịp phản ứng, chân lực đã tràn khắp các yếu huyệt trên kinh mạch gã, thân thể cũng run khẽ.
Thân thể gã rung lên như cái sàng.
Chấn động dùng đan điền làm trung tâm lan ra khắp từng góc hẻo lánh trên cơ thể hắn. Nếu lúc này Đường Thiên không mặc quần áo , có thể thấy từng gợn sóng rung rung dùng đan điền làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Khi chân lực mãnh liệt dọc theo cổ lao lên phần đầu, thân thể Đường Thiên đột nhiên cứng đờ, con mắt màu máu đột nhiên mất cả tiêu cự, trong con ngươi đột nhiên hiện lên một bóng hạc trắng như tuyết.
Từng tiếng hạc kêu vang lên trong đầu Đường Thiên.
Ầm!
Cơn lũ chân lực lan dọc theo cánh tay hắn, xuyên qua cổ tay, truyền lên mười ngón.
Ánh sáng bao phủ mười ngón tay Đường Thiên, dùng tốc độ mắt thường cso thể thấy được từ màu đỏ rực hóa thành màu trắng bạc.
Mười điểm sáng trên đầu ngón tay lóe sáng chói mắt, như những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Đường Thiên mất đi tiêu cự như nhìn thấy một con hạc trắng mỹ lệ đang tung cánh.
Cảm giác nóng bỏng từ mười đầu ngón tay mang theo khí tức khiến người ta kinh hãi.
Đây là chân lực ư...
Không sai! Đây là chân lực!
Đường Thiên khôi phục tinh thần, con hạc trắng tung cánh trước mắt biến mất không còn tăm hơi, luồng sáng đen đã đánh tới trước mặt, mũi nhọn chỉ thẳng mặt gã.
Con mắt Đường Thiên mở lớn!
Tới đây nào!
Không hề nghĩ ngợi, mười ngón tay quắp hờ đột nhiên chộp về phía luồng sáng đen.
Mười ngôi sao bắn khỏi đầu ngón tay, xoay tròn trên không trung rồi hóa thành mười luồng sáng, ánh sáng bắn ra thu lại mũi nhọn, như mười con đom đóm bay về phía ánh sáng đen.
Nhìn mười điểm sáng rực rỡ đó, tâm trạng Đường Thiên bỗng bình tĩnh lại.
Quỷ Trảo, ngươi có thấy không?
Hỏa Liêm Quỷ Trảo, đây là ánh sáng của Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Đẹp lắm phải không!
Nó tên là Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh, cái tên hay lắm phải không...
Không biết vì sao sống mũi Đường Thiên cay cay, gã cắn chạt môi nhìn về mười điểm sáng như mười ngôi sao băng phía trước.
Mười điểm sáng càng lúc càng tiếp cận luồng sáng đen.
Cơn phẫn nộ cũng lặng lẽ biến mất trong lòng Đường Thiên.
Bùng lên nào, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!
Rầm rầm rầm!
Vô số ánh sáng bùng lên trước mắt hắn, không khí trước mắt như nổ tung, vô số sóng khí ầm ầm bắn khắp bốn phương, như lá khô trong gió, ánh mắt rung chuyển.
Đột nhiên, ba điểm sáng thoát khỏi vụ nổ, bay về phía Quách Đông.
Sắc mặt Quách Đông đại biến, trong lúc hoảng hốt, Lẫm Nha Hỏa Kiếm ngăn trước người. Ba điểm sáng chạm vào thân kiếp, bộp bộp bộp, Lẫm Nha Hỏa Kiếm ầm ầm tnổ tan thành ba đoạn.
Quách Đông như dính một đòn nặng, thân thể bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt không thể tin tưởng nổi.
Không thể nào...
Không biết vì sao trong lòng Đường Thiên không hề có cảm giác vui mừng trước thắng lợi.
Gã chỉ ngơ ngác nhìn Quách Đông bắn thẳng ra ngoài.
Nhìn Quách Đông gắng gượng thôi động chân lực, toàn thân che đầy lửa đen, như một con hỏa nha lao thẳng tới trước mặt Binh, gắng gượng ngăn một đòn nặng nề của Binh, lại thừa cơ cứu lấy Quách Vũ đã bị thương.
Đường Thiên không truy kích, gã chỉ ngây ngốc đứng đó, trong lòng đầy đau thương.
Quỷ Trảo, ngươi có thấy chăng?
Quỷ Trảo, sao ta không cảm nhận được khí tức của ngươi?
Quỷ Trảo...
Đột nhiên, một giọng nói như vang theo làn gió.
“Thiếu niên vĩ đại như thần, phải cố gắng lên...”
Đường Thiên không nhịn nổi, nước mắt trào mi, hắn khóc!
๑๑۩۞۩๑๑
Hạc đang trèo non lội suối, đột nhiên kiếm bên hông rung lên kịch liệt.
Hạc giật mình, gương mặt vui mừng, nắm lấy thanh kiếm. Ngay sau đó, khuôn mặt hắn lộ vẻ không tin nổi,t hì thào tự nói: “Thiên Thanh Đan Hạc! Hắn đã nhận được Thiên Thanh Đan Hạc!”
Thần sắc Hạc nghiêm nghị, hai tay cầm kiếm, giơ cao, miệng quát khẽ.
“Thiên Hạc đồng nguyên, nhân danh chòm sao Thiên Hạc, mở!”
Trường kiếm trong tay đột nhiên sáng lên ánh sáng vàng kim chói mắt, chiếu lên gương mặt Hạc.
Hai tay cầm kiếm của Hạc chậm rãi chém xuống.
Một vệt sáng vàng ngưng tụ không tán giữa không trung, một lúc sau, vệt sáng hóa cửa.
Hạc đặt kiếm lại hông, sửa sang vạt áo, thần sắc nghiêm nghị, cất bước vào cánh cổng ánh sáng.
Ta đến rồi đây!