Chiến Thần Bất Bại

Chương 1968




Lúc này, Lý Thuần Phong cũng gắng gượng đứng dậy, lảo đảo mấy bước, đến gần nói: “Hôm nay ai dám mở miệng nói tiêu diệt nhà họ Tiêu thì phải bước qua xác tôi trước!”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hải Long nhìn thẳng về phía Lý Thuần Phong.

 

“Bước qua xác ông trước ư? Vậy được thôi!”

 

Mũi chân Đoàn Hải Long chạm đất, động tác nhanh như thỏ, đồng thời vung tay lên đánh mạnh vào lồng ngực Lý Thuần Phong.

 

Lý Thuần Phong vốn đã bị thương nặng, đâu còn sức để tránh né? Cú đánh của Đoàn Hải Long đánh thẳng vào lồng ngực khiến cơ thể của cụ ấy như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài!

 

“Phụt!”

 

Cơ thể vừa rơi xuống đất, Lý Thuần Phong lập tức phun ra một vũng máu, ngay sau đó ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

 

Đoàn Hải Long liếc xéo Lý Thuần Phong và Đại trưởng lão, rồi lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân đang bị thương nặng, cười ha hả đắc ý nói: “Khương Vy Nhan, bây giờ tôi rất muốn xem còn ai chống lưng cho cô nữa!”

 

“Cô cũng nghe thấy rồi đấy, có người muốn nếm thử mùi vị của cô, nhưng tôi có thể thay cô quyết định, chỉ cần cô chịu giao hai đứa con của Tiêu Chính Văn ra thì tôi có thể giúp cô chết một cách thoải mái!”

 

“Để tránh việc cô bị làm nhục trước lúc chết, cắm sừng Tiêu Chính Văn tới âm tào địa phủ, ha ha ha!”

 

Đoàn Hải Long nói đến đây, đắc ý cười phá lên.

 

Đám người xung quanh cũng nhao nhao ngửa mặt cười ha hả.

 

Trương Hách Tuyên vừa cười vừa nhìn vào Khương Vy Nhan, trong mắt tràn đầy ý đồ gian ác.

 

Nếu như vừa nãy không phải có người nhắc nhở, thì suýt chút nữa ông ta đã lãng phí người đẹp này rồi!

 

“Các ông đừng nằm mơ!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành nắm đấm.

 

Chuyện cho tới nước này, cầu xin cũng vô dụng, chỉ có liều chết đánh một trận!

 

Cho dù có chết, cũng tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn ở nơi chín suối chịu sự nhục nhã này!

 

Nghĩ đến đây, Khương Vy Nhan hạ quyết tâm, biết rõ không đánh lại, nhưng cô vẫn xông lên định giết Đoàn Hải Long.

 

Tuy rằng Khương Vy Nhan từng được Tiêu Chính Văn chỉ dạy, có thể nghênh chiến với cảnh giới chủ soái chỉ bằng cảnh giới chiến thần, nhưng khoảng cách giữa cô và Đoàn Hải Long thật sự quá lớn!

 

Đoàn Hải Long thậm chí còn không quay đầu lại, tùy ý đánh ra một cú.

 

Khương Vy Nhan chỉ cảm thấy mình đụng phải một bức tường khí, rồi sau đó cả người bay thẳng ra ngoài.

 

“Bụp!”

 

Khương Vy Nhan ngã phịch xuống đất, vừa định đứng dậy lại cảm thấy cổ họng có vị ngọt nhẹ, miệng lập tức phun ra một vũng máu.

“Chỉ một ngọn lửa mà lại muốn so sánh với ánh trăng à? Đúng là chán sống! Lúc nãy ai muốn cắm sừng Tiêu Chính Văn thì giờ có thể tùy ý được rồi!”