Chiến Thần Bất Bại

Chương 1768




Thế nhưng, người chỉ bảo ban đầu vẫn luôn đem tới tác dụng mang tính quyết định nhất!

 

Nghe thấy những lời này của Độ Thiên Chân Nhân, Trương Đạo Linh chỉ biết cười gượng.

 

Đừng thấy cụ ta có tầm ảnh hưởng lớn ở trong giới thế tục mà lầm, trong nhà họ Trương, cụ ta chỉ có vai vế rất nhỏ mà thôi!

 

Ngay cả trận chiến với Tiêu Chính Văn lần này cụ ta cũng không thể tự quyết định!

 

Nghĩ tới chuyện năm xưa mình oai phong ra sao, một người một kiếm trấn áp hết cao thủ mười lăm nước!

 

Thế nhưng hiện giờ, ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại bị đánh như một con chó chết, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có!

 

Uy danh cả đời này của cụ ta lẫn uy danh mấy trăm năm nay của Hoa Quốc đều đã bị huỷ hoại hết trong ngày hôm nay!

 

“Trương Đạo Linh, tất cả nên kết thúc được rồi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giơ thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lên, mũi giáo đâm thẳng về phía yết hầu của Trương Đạo Linh!

 

Tới nước này rồi, Trương Đạo Linh đã không còn muốn giải thích thêm gì nữa, cụ ta hít sâu vào một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại!

 

Lúc Tiêu Chính Văn đang định dùng mũi giáo xiên chết Trương Đạo Linh thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía xa.

 

“Vua Bắc Lương, xin hãy nguôi giận, mau dừng tay lại!”

 

Mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng người đang lao như bay từ phía xa.

 

Cuối cùng đứng ngăn giữa Tiêu Chính Văn và Trương Đạo Linh, bảo vệ cho Trương Đạo Linh!

 

Mãi tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ tướng mạo của người này, vậy mà lại là Đại trưởng lão của võ tông!

 

“Vua Bắc Lương, không thể giết người này được đâu, tha cho ông ta một mạng đi!”

 

Đại Trưởng Lão thở dốc nói.

 

Nhìn thấy Đại trưởng lão của võ tông xuất hiện, cuối cùng Trương Đạo Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cái mạng này của cụ ta cũng coi như giữ lại được rồi!

 

Thật ra sự xuất hiện lần này của Đại trưởng lão không chỉ vì để cứu Trương Đạo Linh.

 

Bất luận Trương Đạo Linh và Tiêu Chính Văn ai bại trận, ông ta cũng sẽ không cho phép Hoa Quốc mất đi một nhân tài như vậy!

 

“Đại trưởng lão, sao ông lại nói như thế? Trương Đạo Linh rắp tâm muốn giết tôi, lẽ nào ông ta thua thì tôi không thể giết ông ta sao? Nếu như người đang nằm dưới đó là tôi thì liệu ông ta có bỏ qua cho Tiêu Chính Văn tôi hay không?”

 

“Ông ta có bỏ qua cho người nhà và bạn bè thân thích của tôi hay không?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đại Trưởng Lão.

 

“Chuyện này…vua Bắc Lương, cậu thật sự không thể giết ông ta đâu, người này là người đại diện nhà họ Trương tung hoành trong giới thế tục, tôi đoán là cậu cũng biết, giữa nhà họ Trương và năm đại danh sơn có mối quan hệ vô cùng mật thiết!”

 

“Nếu như giết chết người này, nhà họ Trương nhất định sẽ rất phẫn nộ, tới lúc đó, năm đại danh sơn cũng sẽ chĩa mũi nhọn về phía vua Bắc Lương mà thôi, bất luận là cậu hay Trương Đạo Linh xảy ra bất trắc thì cũng đều là tổn thất rất lớn của Hoa Quốc chúng ta!”

 

“Tôi đến đây không phải để cứu ông ta, nếu như người đang nằm tại nơi này là vua Bắc Lương thì tôi cũng sẽ đứng ra như vậy!”

 

Đại trưởng lão giơ tay ra, siết chặt thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay Tiêu Chính Văn.

 

“Năm đại danh sơn ư?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Đại trưởng lão, bất luận là ai, chỉ cần có ý định giết Tiêu Chính Văn tôi thì tôi đều sẽ giết chết không tha!”